Chu ŧıểυ Ngọc là học sinh lớp 11, khuôn mặt cô trong sáng ngọt ngào, đáng yêu động lòng người, nhưng mà thực chất nội tâm cô một chút cũng không thanh thuần, mỗi đêm cô bị âm thanh làʍ t̠ìиɦ không che giấu chút nào của ba mẹ ảnh hưởng, đã sớm trở thành cô gái cái gì cũng hiểu.
Nhưng mà hiểu biết vẫn là hiểu biết, lý thuyết vẫn là lý thuyết, còn thực tiễn cô chưa được thực hành qua. Cô còn chưa bao giờ mà tình. làʍ t̠ìиɦ là tư vị gì? Hẳn là không tồi, tiếng kêu phóng đãng mỗi đêm của mẹ có thể chứng minh hết thảy, ŧıểυ Ngọc cũng muốn nếm thử cái tư vị kia.
Cô thích nhất thầy giáo dạy toán, một người thầy giáo cao lớn uy nghiêm, thoạt nhìn trông rất thật thà, nhưng thứ dưới háng lại rất .
ŧıểυ Ngọc chỉ là thích thầy giáo dạy toán, chứ không thích môn toán, nhất là bài tập về nhà môn toán. Cô nghĩ đến một biện pháp, đó chính là cố ý quyến rũ thầy giáo môn toán, cô tưởng thầy giáo thoạt nhìn thầy giáo tựa hồ còn có điểm chất phác như vậy, nếu bị học sinh của mình đùa giỡn, nhất định sẽ hổ thẹn nghĩ muốn trốn tránh cô, như vậy cô sẽ không làm bài tập, thầy giáo cũng sẽ không làm gì cô.
Vì thế, ŧıểυ Ngọc bắt đầu cố ý đùa giỡn thầy giáo, ban đầu, cô cố tình đứng gần hắn khi đặt câu hỏi, giả bộ lơ đãng cọ ngực mình lên tay của thầy giáo, khi hỏi thì đặt miệng gần tai của thầy giáo để hỏi. Cô phát hiện, thầy giáo quả thật bắt đầu đỏ mặt lan đến tai, hơn nữa cô không hoàn thành bài tập cũng không phê bình cô.
Vì thế ŧıểυ Ngọc bắt đầu được đằng chân lân đằng đầu, sau khi cô tan học đứng gần xe của thầy giáo rất lâu để thầy đưa cô về nhà, ở trong văn phòng của thầy giáo không có ai vẫn ôm lấy cánh tay của thầy dùng ngực cọ cọ thầy giáo, còn ở bên cạnh thổi hơi nóng vào tai, nói không ít những lời thô tục.
"Thầy giáo, thầy khát sao, em có nhiều nước, em có rất nhiều nước, chảy ra rất nhanh."
"Thầy giáo cánh tay của người cứng quá nha, cánh tay cứng như vậy chắc chắn sẽ rất mạnh mẽ cường tráng nha."
"Thầy giáo đề này em không hiểu, nhất định câu này người đã làm nhiều lần, em còn chưa làm lần nào."
Bài tập môn toán của ŧıểυ Ngọc ngày càng ít đi, thầy giáo cũng chưa một lần phê bình cô, hơn nữa cô phát hiện thành tích môn toán của cô còn cao lên, này cũng không phải ŧıểυ Ngọc đột nhiên trở nên thông minh, mà là thầy giáo bắt đầu cố ý đánh giá sai điểm số của cô.
ŧıểυ Ngọc thấy hành động của thầy giáo như vậy, càng thêm không băn khoăn câu dẫn thầy giáo, câu nói của cô bắt đầu trở nên càng lộ liễu, mà thỉnh thoảng tay còn chạm vào đùi của thầy giáo, xoa về phía đáy quần đang căng phồng lên của thầy giáo.
"Thầy giáo, mỗi lần đều là em sờ thầy, thầy có muốn sờ em không, da em rất trơn nhẵn."
"Thầy giáo, hôm nay em mặc bộ đồ lót mới mua màu trắng, người có muốn nhìn một cái không?"
"Tối hôm qua em mơ thấy thầy, em mới thấy em ở bên dưới thầy, thật lớn thật thô, bên dưới của thầy trong hiện thực rốt cuộc lớn bao nhiêu?"
ŧıểυ Ngọc sờ đến hạ bộ của thầy giáo, không hề lạ lùng, rất cứng.
Thầy giáo vội vàng né tránh sự đụng chạm của ŧıểυ Ngọc, nhích người ra một chút. ŧıểυ Ngọc vui vẻ bật cười, cô biết, sau này bản thân không làm bài tập môn toán cũng không có việc gì, đi học không cẩn thận chạm mắt với thầy giáo, không, kể cả đi học nhìn chằm chằm vào thầy giáo, cũng sẽ không bị kêu lên trả lời câu hỏi.
ŧıểυ Ngọc cong lưng hôn lên khuôn mặt ủng hồng của thầy giáo, để lại một câu:
"Thầy à tối nay cũng lái xe đưa em về nhà nhé!" Rồi vui vẻ rời khỏi văn phòng giáo viên.
Đến buổi tối, ŧıểυ Ngọc vẫn như cũ ngồi trên ghế phụ xe thầy giáo, làm nũng năm nỉ thầy đưa cô về nhà. Thầy giáo đưa ŧıểυ Ngọc về nhà cũng không phải là lần đầu tiên, ŧıểυ Ngọc thích chiếm tiện nghi của thầy giáo như vậy, một là ngồi trên xe thoải mái, hai là có thể tiết kiệm tiền đi tàu điện ngầm.
Hơn nữa lần nào thầy giáo cũng không có biện pháp cự tuyệt, cô cũng không sợ hãi chút nào biến thầy giáo thành tài xế chuyên chở của cô.
Trên đường về nhà, ŧıểυ Ngọc buồn ngủ đến mức ngủ quên trên ghế, đến khi ngủ xong rồi tỉnh lại, phát hiện ô tô đang chạy trên con đường mà cô không biết.