Thành phố phía Bắc.
Căn biệt thự rộng lớn, tọa lạc tại một khu phố sầm uất, nơi GDP trung bình một năm rơi vào khoảng 3.800$ của cả nước, nơi hội tụ những doanh nhân thành đạt và các đại gia nổi tiếng. Bên ngoài căn biệt thự là một cánh cửa được dát vàng, với từng đường nét điêu khắc tỉ mỉ và sang trọng, toát lên vẻ uy quyền và sang trọng.
Nội thất bên trong được tô điểm bởi chiếc đèn chùm làm bằng pha lê lấp lánh, với trọng lượng là 18kg, được làm bằng hợp kim và pha lê nguyên chất 100%. Không gian xung quanh căn biệt thự, cũng được treo rất nhiều tác phẩm nghệ thuật, và có rất tấm bằng khen, huân chương trao thưởng.
…
Bên ngoài sân vườn, một người phụ nữ chạc tuổi trung niên đang ngồi trên ghế bập bênh thư giãn, tay cầm tách trà hoa cúc nhâm nhi thưởng thức.
Người giúp việc từ trong nhà chạy ra, trên tay cầm điện thoại, gấp gáp nói: “Thưa phu nhân, Mộ ŧıểυ thư gọi đến ạ, nói rằng có chuyện rất gấp muốn nói với phu nhân ạ.”
Bà đưa tay ra cho người giúp việc đưa điện thoại, hành động chậm rãi điềm tĩnh cầm chiếc điện thoại trên tay.
- ŧıểυ Uyển à con… bác đây con, có chuyện gì sao?
Đầu dây bên kia, Mộ Ân Uyển khóc lóc ầm trời, tức giận mách với bà.
- Bác Nguyệt, bác bảo anh Quang về đi ạ. Anh ấy… anh ấy đang ở cùng người phụ nữ khác đấy. Bọn họ còn xem nhau như vợ chồng, còn làm cả chuyện người lớn với nhau.
- Gì chứ? ŧıểυ Uyển, cháu bình tĩnh… kể đầu đuôi bác nghe xem, rốt cuộc có chuyện gì vậy?
- Hức… hức, lúc nãy cháu gọi vào số anh Quang, bên kia người nghe máy là cô gái nào đó tên Chu Thượng Ngọc, cô ta tự xưng là vợ của anh Quang, bọn họ còn sống chung với nhau, còn làm cả chuyện đó với nhau. Bác mau làm gì đó đi ạ, nếu không… hức… nếu không anh Quang sẽ bị con nhỏ đó bỏ bùa đó.
Mộ Ân Uyển nũng nịu khóc lóc kể lể với Lưu Nguyệt. Ả ta dựng chuyện để mách với bà về cô.
- Cháu chắc chứ? Cô gái đó tên là gì?
- Dạ… dạ, cháu nghe là Chu Thượng Ngọc, bác mau làm gì đi ạ. Cháu là con dâu của bác mà, anh ấy… thậm chí còn chặn số của cháu, cũng không quan tâm đến cháu.
- Được rồi, ŧıểυ Uyển ngoan, không khóc nữa nhé. Để bác làm chủ cho cháu… để bác cho người tìm hiểu về cô gái đó.
- Dạ, bác nhất định phải làm chủ cho ŧıểυ Uyển đấy… cháu sẽ nghe lời của bác ạ.
- ŧıểυ Uyển ngoan, đầu tháng sau là sinh nhật của bác rồi, thế nào thằng Quang cũng về thôi, lúc đấy cháu sang nhà bác nhé.
- Dạ thật ạ? Hôm đó, cháu nhất định sẽ sang ạ.
- Nghe bác dặn, phải nhớ mặc đồ cho thật xinh đấy, càng xinh càng tốt ha. Nhân cơ hội này, bác hàn gắn hai đứa lại với nhau.
Lưu Nguyệt lên kế hoạch căn dặn Mộ Ân Uyển làm theo lời mình, nói rồi bà tắt máy… nói với người làm: “Mau cho người điều tra đi, xem thử cô gái tên Chu Thượng Ngọc là ai, gia đình như nào, đang sinh sống ở đâu. Ngoài ra, nếu tìm được thằng nghịch tử ấy, thì cho người lôi nó về.”
“Dạ vâng thưa phu nhân.” - Người hầu nói, cúi đầu chào bà.
Lưu Nguyệt là mẹ của anh, cũng chính là vợ của bố anh. Ngô Thượng Quang rất thương mẹ, nhưng anh lại không thích cái kiểu sống cổ hủ của bà, càng không thích việc hôn nhân và tình cảm bị đem ra sắp đặt.
Lúc trước, trước khi anh đi… cũng có một lần, bà nói dối lừa anh đến buổi tiệc để gặp mặt Mộ Ân Uyển, hôm đó bà nói dối với anh về việc đó là bữa tiệc có rất nhiều khách quý của bố, bắt anh nhất định phải đến.
Ấy mà khi đến buổi tiệc đó, anh gặp phải Mộ Ân Uyển ăn mặc xinh đẹp đang ngồi chờ anh sẵn, cứ thế… cả buổi tối hôm đó, anh không chút cảm xúc, cũng không một chút động lòng hay là cảm tình với Mộ Ân Uyển. Hoàn toàn trống rỗng, cứ thế… mỗi ngày ả ta đều nhắn tin làm phiền anh, hẹn anh đi ăn đi chơi.
Nhưng đối với Ngô Thượng Quang, không có cảm xúc, không có tình cảm, thì cho dù có làm gì anh cũng không thích, cho dù có quấy rầy làm phiền anh hằng ngày, anh cũng không một chút động tâm.
…
Sau sự việc ấy diễn ra, anh không nói chuyện và nhìn mặt gia đình khoảng 4 tháng. Mọi thứ tưởng chừng như êm ấm, thì một lần nữa mẹ của anh là bà Lưu Nguyệt lại sắp xếp một cuộc gặp mặt khác giữa anh và Mộ Ân Uyển. Anh không chấp nhận được việc, sống dưới sự sắp xếp cũng như sự gò bó về phong tục cổ hủ của bà nữa.
Nên anh đã chọn cách rời đi, không những thế, trong gia đình của anh rất phức tạp, có rất nhiều chuyện khiến anh sốc đến mức không muốn quay trở về nữa. Nếu không vì Chu Thượng Ngọc, anh nhất định sẽ không bao giờ quay về thành phố này một lần nào nữa.
…
Sau khi tắm xong, Thượng Ngọc ngoan ngoãn ngồi trên giường, dang rộng hai chân cho anh bôi kem giảm sưng và tránh viêm ở vùng cô bé. Gel thuốc bôi lên rất mát, khiến cô không kìm được mà khẽ rêи ɾỉ: “Ah… ưm.”
“sướиɠ sao? Em nhạy cảm thật đấy.”
“Ưm ~ không phải… tại nó mát quá, với tay của anh chạm vào nữa, hơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ em.” - Cô ngại ngùng đáp.
“Haha… đáng yêu thật, em mở rộng hai chân ra thêm một chút, để anh bôi vào bên trong, sưng đỏ cả hai bên mép thịt rồi.” - Anh vừa nói vừa xoa nhẹ hai bên mép thịt sưng đỏ.
Cô ngoan ngoãn nghe lời, mở rộng hai chân hết mức, để anh bôi thuốc giúp mình.
…
Sau khi bôi thuốc xong. Thượng Ngọc váy áo xúng xính, trông rất xinh đẹp và đáng yêu. Hôm nay, cô mặc một chiếc váy ngắn xòe, vải ren màu trắng. Mặc cùng áo baby tee màu đen, mang tất trắng phối cùng đôi giày da cao gót màu đen. Tổng thể, nhìn Chu Thượng Ngọc rất nhỏ nhắn và đáng yêu.
Thượng Quang loay hoay mãi vẫn chưa mặc đồ, anh đứng tựa lưng vào tủ đồ, khoanh tay ngắm nhìn cô.
“Sao nhìn em mãi thế? Anh mau mặc đồ đi, nãy giờ mà chỉ mặc mỗi qυầи ɭóŧ thôi.”
“Suỵt! Để anh ngắm vợ anh nào… sao trên đời này lại có cô bé đáng yêu như em nhỉ? Nhìn em nhỏ nhắn thật, nhiều năng lượng, lúc nào cũng vui cười như vậy, khiến anh vui lắm.”
Thượng Quang xuýt xoa không ngớt lời khen cô. Thượng Ngọc vui vẻ nhảy chân sáo, cô hôn nhẹ lên môi của cô, tinh nghịch nói: “Vậy anh phải cảm ơn mẹ em đấy, nếu mẹ không sinh em ra, trên đời này sẽ mất một thiên thần đấy.”
“Haha, phải nhỉ? Thiên thần, cũng đúng đấy… em vừa là thiên thần, vừa là công chúa, cũng là em gái, vợ, nhiều thứ khác nữa. Hay thật, em đa chức năng quá.” - Anh vừa nói vừa mỉm cười hạnh phúc.
“Ôi! Nhìn anh cười kìa, đẹp trai thật đấy. Này! Anh cười nhiều vào nhé, vì anh cười rất đẹp trai và sáng, đừng xị mặt nữa… nhìn mặt anh như đưa đám vậy.”
“Haha, em làm anh mắc cười đấy, em giống mẹ của anh thật, mẹ anh cũng thường hay nói câu đó với anh. Anh nghe riết quen luôn, như đưa đám… haha.” - Anh hồi tưởng lại, kể cho cô nghe.
“Không nói nữa, anh mau thay đồ đi… em đói lắm rồi.” - Cô ôm ngồi, ngồi trên giường đợi anh thay đồ.
…