Bên trong căn phòng nhỏ. Trên chiếc giường mềm mại và ấm áp, Chu Thượng Ngọc cuộn tròn nằm trong lòng của Ngô Thượng Quang, gương mặt tròn trịa bầu bĩnh như em bé của cô, anh nhìn đến mơ hồ.
“Đáng yêu thật đấy… sao trên đời này lại có một cô bé đáng yêu đến như vậy nhỉ?” - Anh thì thầm trong miệng, đưa tay lên vén những sợi tóc con của cô ra sau mang tai.
Thượng Ngọc cựa quậy một chút, cô chép miệng trông ngủ rất ngon. Dường như cô đang có một giấc mơ đẹp, khóe môi có chút cong lên hé ra nụ cười mỉm.
Anh tò mò, không biết cô mơ thấy gì mà lại ngủ ngon đến như vậy, còn cười mỉm nữa, nhìn trông rất đáng yêu. Quả thực, thời gian bên cạnh cô… mọi thứ luôn yên ắng và bình yên như vậy.
Tuy thời gian có trôi qua nhanh, nhưng mỗi giây mỗi phút, đều lưu giữ kỷ niệm đẹp với cô.
Trong lúc canh cô ngủ, anh chống tay cầm điện thoại, dò một số địa điểm nhà hàng có món ngon. Lựa tới lựa lui, cuối cùng anh chọn nhà hàng 5 sao Skyline Reverie, là một trong những nhà hàng sang trọng hiện đại bậc nhất thành phố, nằm giữa lồng trung tâm thành phố xa hoa.
…
Khoảng 4 giờ chiều.
Thượng Ngọc nhúc nhích cơ thể, em lăn qua lăn lại, mắt nhắm mắt mở, tay quơ loạn xạ tìm kiếm hơi ấm của Ngô Thượng Quang. Tìm mãi không thấy đâu, cô còn tưởng anh ghen quá, bỏ cô đi mất. Vội ngóc đầu ngồi dậy, mặt bơ phờ nhìn xung quanh.
Trong lúc cô còn đang mơ ngủ, ngơ ngác nhìn xung quanh, chuông điện thoại của anh reo lên inh ỏi. Cô vươn tay lấy điện thoại của anh để ở bàn đầu giường, nhìn thấy số điện thoại lạ, cô nghĩ là lừa đảo nên không nghe máy.
Ấy thế mà số điện thoại lạ đó, liên tục gọi vào số của anh nhiều lần. Chu Thượng Ngọc tò mò, cô nhấn trượt nút nghe máy.
[Cuộc Gọi Đến]
- Alo, cho hỏi ai vậy ạ?
Đầu dây bên kia im lặng khoảng vài giây, giọng phụ nữ thanh thoát mảnh mai cất lên.
- Cho hỏi, đây có phải số của anh Quang không?
- Dạ phải… ai vậy ạ?
- Cô là ai mà cầm điện thoại của chồng tôi?
- Dạ? Chồng của cô?
Tim của cô hẫng đi một nhịp, bắt đầu nhói lên từng cơn. Khó hiểu hỏi lại.
- Anh Quang là chồng của cô? Cô có nhầm không ạ?
- Đúng! Không nhầm, anh ấy là chồng của tôi, Ngô Thượng Quang… cô là ai dám cầm điện thoại của anh ấy hả?
Giọng đanh thép và chua chát vọng qua tai của cô, Chu Thượng Ngọc cau mày, khó chịu hỏi danh tính.
- Xin lỗi, trước hết cho tôi biết cô tên là gì đi.
- Mộ Ân Uyển, tôi chính là vợ của anh đấy.
Mộ Ân Uyển vừa nói ra tên, Chu Thượng Ngọc liền đơ người ra, bất giác nhớ lại giấc mơ hồi sáng mình mơ thấy. Cái tên trong giấc mơ cũng là Mộ Ân… cô vẫn chưa kịp nghe hết, đã bị Thượng Quang đánh thức dậy.
Cô biết người đang gọi đến không phải là vợ của anh, vì nếu là vợ đã lưu số rồi, chứ không phải là số lạ gọi đến. Thượng Ngọc suy nghĩ một lúc: “Mộ Ân Uyển… cô ta theo thích anh, theo đuổi anh. Hoặc cũng có thể là mẹ của anh chọn cô ta làm con dâu. Cũng có thể… nhưng cô ta quá tự luyến rồi.”
- Tôi không biết có sự nhầm lẫn nào ở đây hay không. Nhưng Thượng Quang vẫn chưa có vợ nhé.
- Không có nhầm lẫn gì hết, tôi chính là vợ anh ấy… anh ấy đâu, và còn cô nữa, cô là ai hả?
Thượng Ngọc dựa vào giọng nói suy đoán sắc mặt và biểu cảm hiện giờ của Mộ Ân Uyển, không nhịn được mà khẽ bật cười.
- Haha… cô tìm anh ấy làm gì? Anh ấy đang không có ở đây, và tôi là ai thì liên quan gì đến cô, cần gì phải biết tôi.
- Con nhỏ ŧıểυ tam này. Cô dám giật chồng của tôi sao?
Thượng Ngọc nhún vai, cô mặc kệ cô ta nói luyên thuyên vớ vẩn qua điện thoại. Chỉ mở loa ngoài rồi để trên giường, cô bước xuống giường đảo chân đi đến trước cửa phòng.
Vừa tính mở cửa phòng đi xuống dưới nhà, thì Thượng Quang quay về… trên tay còn cầm rất nhiều thứ lỉnh kỉnh.
Cô không mặc gì, đứng trước mặt anh choàng tay qua cổ anh, tò mò hỏi: “Anh đi đâu vậy, mua gì nhiều thế?”
“Em dậy rồi à, dậy khi nào đấy? Anh ra ngoài tiệm thuốc tây, mua một ít thuốc.” - Anh hôn nhẹ lên môi của cô.
“Hửm? Em vừa dậy thôi. Anh mua thuốc sao, anh ốm à? Sao lại mua thuốc, mua thuốc gì vậy?” - Cô gấp gáp hỏi anh, trên gương mặt cũng xuất hiện nỗi lo lắng.
Thượng Quang ôm lấy eo của cô, đi lùi về phía giường nằm, để cô ngồi lên giường, không để ý đến điện thoại vẫn còn mở cuộc gọi.
“Nào! Banh chân ra cho anh xem. Lúc nãy em ngủ, anh thấy cô bé của em có chút sưng đỏ và bị xước. Nên ra ngoài hỏi xem có thuốc gì để bôi lên không.”
“Trời, anh ra ngoài là vì mua cái đấy hả? Không sao đâu, chỉ là bị sưng đỏ do gậy thịt của anh cạ vào thôi, còn xước thì chắc là do móng tay của em.” - Cô vội vàng giải thích.
“Sao lại không sao được. Anh có tìm hiểu, họ bảo nếu sưng đỏ vậy có thể dễ bị viêm lắm, với bị trầy xước nữa chứ. Nào, em ngửa người ra, banh chân ra cho anh xem lại nào.” - Anh lo lắng nói cho cô hiểu.
Thượng Ngọc cũng không nghĩ nhiều, cô chống hai tay xuống giường, toàn bộ thân trên ngửa ra sau, hai chân cũng banh rộng ra hết mức để anh kiểm tra. Bàn tay to lớn mềm mại của anh chạm lên miệng cô bé, nhẹ nhàng xoa xoa vuốt ve để kiểm tra kích ứng.
“Ưm… anh đừng chạm vào, hơi trướng…” - Cô mím môi.
“Có đau không?” - Anh lo lắng hỏi.
“Một chút, chỗ hai bên mép thịt, hơi đau và rát một chút… Chắc là làʍ t̠ìиɦ nhiều quá nên…” - Cô ấp a ấp úng.
Đầu dây bên kia, Mộ Ân Uyển im lặng, cố nghe cuộc trò chuyện giữa Thượng Quang và Thượng Ngọc. Ả ta tức đến đầu muốn phát hỏa, nhưng vẫn cố gắng ngồi nghe.
…
“Sưng đỏ cả rồi. Thôi, đi tắm nhé? Tắm xong ra anh bôi thuốc cho, để như này lỡ viêm hay bị gì đó, anh xót lắm. Không muốn em đến bệnh viện hoài đâu, người ốm yếu đã đủ lắm rồi.” - Anh vỗ nhẹ hai bên bắp đùi của cô.
“Anh… em có chuyện muốn hỏi.” - Cô nắm lấy vạt áo của anh.
“Hửm? Chuyện gì.”
“Anh ôm em trước đi, em muốn ngồi trong lòng của anh.”
“Trời, lại nũng nịu, quấy gì đó cô nương.”
Thượng Quang ngồi lên giường, kéo cô vào trong lòng, nâng niu vuốt ve núm vυ" của cô, mong chờ câu hỏi của cô.
“Chuyện là… anh có quen biết, hay bạn bè của anh… có ai tên là Mộ Ân Uyển không?” - Cô chậm rãi hỏi anh, có chút lúng túng nhìn vào sắc mặt của anh.
Thượng Quang đơ người ra một lúc, anh trầm ngâm rồi đáp: “Không, không quen biết ai tên như vậy cả.”
“Thật chứ? Cái tên đó… anh chưa từng nghe qua sao?” - Cô tò mò hỏi lại lần nữa.
“Ừ, cái tên đó đối với anh chả có gì ấn tượng cả, cũng không đẹp bằng tên Chu Thượng Ngọc. Đừng nhắc đến tên người khác trước mặt anh, anh không lăng nhăng, cũng không có phụ nữ khác bên ngoài. Nếu có ai đó tự nhận là vợ anh thì em cứ mặc kệ, nếu được cứ xù lông với họ. Vợ anh chỉ có một, là Chu Thượng Ngọc.”
Anh nói xong liền đè cô xuống hôn hít khắp cơ thể của cô, mỗi tấc da tấc thịt trên người của Thượng Ngọc, đều bị anh ngậm mυ"ŧ để lại dấu vết đánh dấu của riêng anh. Bất kỳ nơi đâu, ngay cả nơi tư mật giữa hai chân cũng bị anh ngậm mυ"ŧ để lại dấu vết tình yêu nồng nàn.
“Tắm cho em đi, tắm xong đi ăn được không? Em đói quá… bụng em xẹp rồi.”
“Haha, mèo con… đi tắm thôi, tắm xong dẫn em đi ăn.”
…
Trước khi anh bế cô vào phòng tắm, Thượng Ngọc quơ tay mò mẫn tìm điện thoại của anh, vội vàng tắt cuộc gọi đi.
Mộ Ân Uyển đầu dây bên kia, ả ta tức đến mức gạt đổ toàn bộ đồ trang điểm xuống đất, tay cầm chặt chiếc điện thoại, siết chặt đến mức cả bàn tay đỏ ửng lên.
…