[CAO H] Hẹn Em Một Đời Yêu Em

CHƯƠNG 22: BỆNH VIỆN QUỐC TẾ EVERLIFE - XÉT NGHIỆM MÁU

Trước Sau

break

Thượng Ngọc lê cơ thể mệt mỏi xuống giường, cô đi vào phòng vệ sinh, đứng trước gương thẫn thờ nhớ lại giấc mơ lúc ban nãy. Tuy chỉ là giấc mơ, nhưng cảm giác của cô lại thấy nó rất thật. Ngay cả cái tên của người phụ nữ đó trong giấc mơ cũng rất chân thực. 

 

Cô lắc đầu, tự lấy tay đập vào đầu mình nhiều lần để quên đi giấc mơ vừa lúc nãy, Thượng Ngọc cũng không muốn nghĩ nhiều. Điều cô quan tâm nhất bây giờ, chính là mỗi buổi sáng thức dậy vẫn nhìn thấy anh nằm bên cạnh… đó là điều cô cảm thấy hạnh phúc nhất, an tâm nhất. 

 

 

Bên dưới nhà. 

 

Anh cầm điện thoại trên tay, suy nghĩ thẫn thờ một lúc.

 

[Cuộc Gọi Đi]

 

- Alo, mẹ nghe nè con trai.

 

- Mộ Ân Uyển… cô ta đang ở đâu?

 

- Sao mẹ biết được chuyện đó. Con muốn biết thì tự gọi hỏi con bé đi. ŧıểυ Uyển đã rất buồn khi con liên tục tắt máy và chặn số con bé đấy.

 

- Con không quan tâm, nếu Mộ Ân Uyển dám xuất hiện trước mặt và làm phiền cuộc sống của con ở đây, con không biết bản thân sẽ làm gì đâu.

 

- Ngô Thượng Quang! Con đừng dọa mẹ… tại sao con cứ không nghe lời mẹ? Con bé ŧıểυ Uyển ngoan ngoãn xinh đẹp như vậy, lại có học thức rất cao. Rốt cuộc con không thích con bé ở điểm nào?

 

- Đừng hỏi con về cô ta, cô ta từ trên xuống… chỗ nào con cũng không thích. Với lại, con có bạn gái rồi, nói đúng hơn là có vợ rồi. Đừng làm phiền đến cuộc sống riêng của con.

 

- Gì chứ? Ngô Thượng Quang, con nói lại cho mẹ nghe, con vừa nói gì vậy? Con có vợ, có bạn gái? Là đứa nào, con nhỏ đó là con nhỏ nào hả?

 

- Mẹ không cần biết, con đang sống cùng em ấy… em ấy rất tốt, rất ngoan, cũng rất thông minh và hiểu chuyện. 

 

- Con về nhà ngay cho mẹ, đừng để mẹ phải điều người đi bắt con về. Con nhỏ đó rốt cuộc hơn ŧıểυ Uyển của mẹ chọn chỗ nào hả?

 

- Đừng đem vợ con ra so sánh với cô ta, vợ con… tất cả mọi thứ đều hơn cô ta gấp trăm ngàn lần, chỗ nào cũng hơn Mộ Ân Uyển mà mẹ chọn.

 

- Thằng ranh con, về nhà ngay cho mẹ. Con bên ngoài vui chơi như vậy đủ rồi, chỉ là thứ tình cảm trẻ con, đó không phải vợ của con… mẹ không chấp nhận ai khác ngoài ŧıểυ Uyển là con dâu.

 

- Con không cần mẹ chấp nhận em ấy, con chấp nhận em ấy, con bảo vệ em ấy, em ấy chính là gia đình là cuộc sống riêng của con. 

 

Đầu dây bên kia, mẹ của anh tức đến mức đầu muốn phát hỏa, tay bà nắm chặt điện thoại, giọng cũng gằn lên.

 

- Mẹ nhà nhanh.

 

- Đừng làm phiền cuộc sống riêng của con nữa, chào mẹ…

 

Nói xong, anh vội tắt máy, Thượng Quang mệt mỏi tựa lưng ra phía sau ghế sofa màu kem nhạt. Anh nghiêng đầu, thấy tấm hình tốt nghiệp cấp 2 của cô đặt trên bàn, kế bên ghế sofa. Anh vươn tay cầm lấy khung ảnh lên, ngắm nhìn khoảnh khắc rạng rỡ xinh đẹp của cô. 

 

Trong tấm hình đó, Thượng Ngọc chụp hình cùng cô em gái song sinh Thượng Ninh và mẹ của mình. Đó là buổi lễ trưởng thành năm cấp 2 của cô. Quả thực, ba mẹ con nhà cô rất giống nhau, từ khuôn miệng cười đến từng đường nét trên gương mặt, nhìn giống như ba chị em vậy. 

 

Bất giác anh nở một nụ cười, trong vô thức tưởng tượng ra khung cảnh năm đó. Chu Thượng Ngọc rạng rỡ vui cười chụp hình với bạn bè, ký tên lên áo, tặng hoa, tặng quà cho nhau, gửi những lời chúc trong tương lai…

 

“Đáng yêu thật.” 

 

Cô chuẩn bị xong, đi xuống dưới nhà thì thấy anh đang xem ảnh của cô, cười tủm tỉm, còn nói một vài lời khen thì thầm. Thượng Ngọc chậm rãi đi đến, cô ngồi xuống bên cạnh anh, tò mò hỏi. 

 

“Khen ai đáng yêu đó?” 

 

“Hửm? Em chuẩn bị xong rồi à?”

 

“Vâng ạ, em chuẩn bị xong rồi… anh đang xem ảnh của em à?”

 

“Ừ! Tấm ảnh này chụp vào năm cấp 2 nhỉ?”

 

“Vâng, năm cấp 2 của em. Đây là bức ảnh mà em thích nhất, giáo viên chủ nhiệm cấp 2 đã chụp cho em đấy. Em nhớ hôm đó, em và Thượng Ninh có để dành một số tiền lớn, khoảng mấy trăm á,... bọn em quyết định mua cho mẹ một cái áo sơ mi mới, áo của mẹ em đang mặc cũng chính là cái áo mà chúng em mua để tặng. Lễ trưởng thành, cũng là lễ tri ân, lễ tốt nghiệp.”

 

“Haha, em và mẹ giống nhau thật đó, nhìn rất xinh và đáng yêu.” 

 

“Đúng rồi, nhưng mà cũng có nét giống ba của em nữa… em ít chụp hình với ba quá nên không có tấm nào hết.” 

 

“Anh về nước cũng được mấy hôm rồi, anh ở cùng em cũng mấy hôm rồi. Hôm nào cuối tuần đi, anh mời ba mẹ em và em đi ăn nhé?”

 

“Anh muốn mời ba mẹ em đi ăn sao? Ra mắt à?”

 

“Haha, có lẽ là vậy đó.” - Anh cười lớn, hôn nhẹ lên môi của cô. 

 

“Nào, đi bệnh viện thôi… không là lát nữa phải đợi kết quả xét nghiệm tới tận chiều lận đó.” 

 

“Ừm ~ đi thôi.”

 

 

Bệnh viện quốc tế EverLife. Ánh sáng bên trong toát lên vẻ sang trọng và hiện đại với sảnh chính rộng rãi, ánh sáng tự nhiên len lỏi qua những khung kính lớn. Chu Thượng Ngọc cùng Ngô Thượng Quang bước qua cửa tự động, không khí mát lạnh từ hệ thống điều hòa phả ra khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.

 

Tại quầy lễ tân, cô đưa chiếc điện thoại mở lịch đã hẹn từ trước. Nhân viên lễ tân đồng phục chỉ chu, mặt cười lịch sự, nhanh chóng tiếp nhận thông tin của cô.

 

Nhân viên quầy lễ tân chăm chú xem lịch hẹn trên điện thoại của cô, trong tin nhắn hẹn lịch tái khám, bác sĩ có dặn cô làm trước các xét nghiệm.

 

“Bác sĩ Châu Giang có dặn mình làm trước các xét nghiệm đúng không ạ?” - Nhân viên hỏi.

 

“Dạ đúng rồi, các xét nghiệm cần làm đều trong tin nhắn ạ.” 

 

“Dạ rồi, các xét nghiệm gồm CTM, FT4, TSH, AST, ALT, ạ. Dạ, mình đóng tiền khám ở quầy thu ngân rồi làm các xét nghiệm ạ.” 

 

[Giải nghĩa: CTM (công thức máu / xét nghiệm máu) FT4 (xét nghiệm đánh giá chức năng tuyến giáp) TSH (đánh giá hormone kí©ɧ ŧɧí©ɧ tuyến giáp) AST (đánh giá enzyme có mặt yếu trong gan, cơ tim, cơ xương, thận và não) ALT (đánh giá enzyme chủ yếu có mặt trong gan)

 

“Dạ vâng.” 

 

Cô đứng dậy khoác tay anh đi đến quầy thu ngân. Thượng Ngọc đến bệnh viện EverLife này không phải lần đầu, cô đi như đi chợ vậy, sơ hở là chui vào đây. Nên cô rất quen thuộc mọi thứ ở đây, ngoài ra… gia đình cô có bảo hiểm ở bệnh viện này, nên nếu không phải cô thì là người nhà của cô.

 

Thượng Ngọc đưa giấy khám bệnh cho quầy thu ngân. 

 

“Của em hết 555.000 nha.” 

 

Thượng Quang đứng sau lưng lấy ví tiền ra rồi đưa cho quầy thu ngân. 

 

Cô ngó vào ví tiền của anh, thấy dày cộm và khá nhiều tiền, cô đùa: “Ví dày cỡ này chắc cho gái cũng nhiều nhỉ?” 

 

Anh ôm eo của cô, ấn nhẹ đáp: “Cho gì? Tiền khám bệnh và ăn uống của em đấy, lát về ghé ngang qua siêu thị mua thêm một ít đồ ăn vặt, bổ sung dinh dưỡng cho em.” 

 

“Hì… cũng đâu cần nhiều thế.” 

 

“Tiền của anh để lo cho em… cứ việc tiêu tiền của anh.” 

 

Thượng Ngọc tròn mắt ngạc nhiên, câu nói phát ra đậm chất ngầu và tổng tài. Cô khẽ cười, đảo mắt láo liên nghĩ một lúc rồi hỏi: “Em tiêu tiền của anh, anh không nghĩ em đào mỏ chứ?”

 

“Haha, em đào được cứ đào… Nếu em đào mà anh giữ được em thì cứ việc, anh không quan tâm đến những chuyện đó đâu.” 

 

Sau khi thanh toán xong tiền khám bệnh, Chu Thượng Ngọc cầm theo giấy tờ đến phòng xét nghiệm máu, cô đi vào trong và đưa giấy cho bác sĩ.

 

“Dạ cho em nộp giấy.” 

 

“Em tên gì nhỉ?”

 

“Dạ, Chu Thượng Ngọc.” 

 

“Sinh ngày bao nhiêu?”

 

“19/10/2005 ạ.”

 

“Rồi, em qua ghế ngồi nha.”

 

Chu Thượng Ngọc ngồi xuống lấy máu, loại đặc biệt có tựa tay hai bên, được bọc lớp da mềm màu xanh dương nhạt. Nhân viên y tế, một chị gái trẻ với gương mặt dịu dàng và đôi tay thoăn thoắt, chuẩn bị dụng cụ cần thiết: kim tiêm, dây garo, và các ống tủy máu nhỏ.

 

Cô mặc chiếc áo baby tee khá nhỏ, để lộ cánh tay thon gầy. Cô ngoan ngoãn ngồi yên quan sát từng hành động của nhân viên y tế, ánh mắt bình yên như thể đây chỉ là một thủ tục quen thuộc. Dây garo được se khít xung quanh tay, tạo ven máu nổi rõ hơn. Nhân viên y tế cẩn thận lau sát trùng bằng miếng bông cồn mát lạnh trước khi đưa mũi kim sắc nhọn tiếp xúc với da thịt.

 

Ngô Thượng Quang đứng gần đó, tựa vào bức tường trắng của phòng xét nghiệm. Dù cố giữ vẻ ngoài tĩnh lặng, ánh mắt anh vẫn không rời cánh tay cô. Anh cau mày nhẹ khi thấy mũi kim chạm vào da cô, dòng máu đỏ đậm được rút từ từ vào ống nghiệm trong suốt.

“Không đau à?” - Anh lên giọng, giọng trầm nhưng rõ ràng là lo lắng.

 

“Không đau lắm, em quen rồi.” - Cô cười, nghiêng đầu nhìn anh.

Sau khi lấy máu xong, vẫn không được giấu được nỗi lo lắng. Anh chăm chú vào gương mặt cô, cố gắng tìm bất kỳ dấu hiệu khó chịu nào nhưng chỉ thấy ánh mắt bình yên, thậm chí có chút hài hước khi cô nhìn lại anh.

Ống máu được rút ra, cô y tá nhanh chóng tháo dây garo và đặt miếng bông gòn lên vị trí lấy máu, nhẹ nhàng bảo Thượng Ngọc giữ chặt để cầm máu. Cô làm theo một cách tự nhiên, thậm chí không nhìn xuống cánh tay.

“Thấy chưa, có gì đâu.” - Cô nói, nhẹ nhàng cười tươi với anh.

Thượng Quang lắc đầu, thở dài một hơi thở thoáng cười nhẹ, rồi nói: “Lúc nào em cũng nhí nhố, tỏ vẻ bản thân không sao như vật... anh thấy không yên tâm chút nào.”

Cô cười tươi hơn sau khi lấy máu xong, ánh mắt dịu dàng nhìn anh. Trong không gian tĩnh lặng của phòng xét nghiệm, sự quan tâm âm thầm của anh như một nguồn an ủi ấm áp, khiến mọi thủ tục y tế trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Anh rất sợ máu, nhưng vẫn đứng bên cạnh tỉ mỉ quan sát từng chút một như vậy, khiến cô cảm nhận được sự ấm áp và tình yêu của anh dành cho cô. Vẻ mặt của anh khi thấy chị y tá dùng kim tiêm cho vào da thịt của cô, rút ra rất một số lượng máu nhất định, vừa xót vừa đau lòng, chỉ sợ rằng cô đau quá sẽ khóc lên. 

Nhưng trái ngược hoàn toàn, cô điềm tĩnh và ngoan ngoãn để cho chị y tá lấy máu một cách dễ dàng. Anh biết rõ con người của cô, nếu cô cảm thấy đau anh cũng không thể biết, vì sắc mặt của cô không thay đổi, luôn cười tươi và niềm nở, cho dù cô có bị gì ra làm sao, cũng không bao giờ nói cho người khác biết. 

Con người của Chu Thượng Ngọc chính là im lặng, âm thầm chịu đựng đau đớn một mình.

break
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc