Nửa đêm, bất chợt bên ngoài có một cơn mưa lớn, tiếng sấm chớp đánh đùng đùng khiến Chu Thượng Ngọc giật mình tỉnh giấc.
Mỗi khi trời mưa, tim của cô sẽ rất nhói và đau. Cô bật ngồi dậy, nhìn thấy Thượng Quang vẫn đang ngủ say, cô không muốn làm phiền anh, nên đã bước xuống giường đi và đi vào phòng vệ sinh.
Tim của cô nhói lên liên hồi, vừa đau vừa khó thở. Cả cơ mặt cô đều nhăn lại, Thượng Ngọc ngồi bệt xuống dưới sàn, cả cơ thể đều co lại, khó khăn trong việc hô hấp.
Tiếng sấm chớp đánh “đoàng đoàng” tiếng rất lớn, nghe như trời sắp sập xuống vậy. Ngô Thượng Quang trở người, anh tính ôm cô, nhưng lại không thấy cô đâu, đôi tay mò mẫn trên giường, không thấy hơi ấm của người đâu, anh lo lắng bật ngồi dậy nhìn xung quanh.
Ánh mắt mơ hồ hướng về phía phòng vệ sinh, thấy sáng đèn… anh lo lắng rời giường, vội đi đến xem thử giờ này cô còn đang làm gì trong đó.
Anh đứng bên ngoài gõ cửa, âm thanh “cốc cốc” vọng vào bên trong phòng, cô giả vờ như bản thân không sao, cố kìm nén cơn đau đứng dậy mở cửa phòng vệ sinh.
“Em… em sao vậy? Sao lại ở trong này?” - Anh lo lắng, mắt đảo láo liên dò xét từ trên xuống.
Chu Thượng Ngọc khẽ mỉm cười, cô lắc đầu phủ nhận: “Không có gì, em… chỉ là em đang đi vệ sinh thôi.”
Thượng Quang không tin, sắc mặt của cô rất nhợt nhạt và thiếu sức sống, khoảng cách gần như vậy, anh cảm nhận được nhịp thở của cô rất yếu ớt. Anh vội ôm Thượng Ngọc, bế cô lên đưa cô về giường nằm.
Anh nhấc vội cô lên, khiến tim của cô bị chèn ép, càng khó thở hơn. Cô đánh nhẹ vào lòng ngực của anh, nấc từng tiếng: “Thả… thả em xuống… hức… hức…”
Đi tới giường, anh vội vàng đặt cô ngồi xuống giường, Chu Thượng Ngọc liền co người lại, bàn tay nhỏ bé đưa lên ngực, ngay vị trí của trái tim nhỏ bé, liên tục ấn mạnh và xoa bóp.
“Ahh… đau quá… đau… quá.”
“Em sao vậy? Khó thở và đau tim sao?”
Cô khẽ gật đầu, hành động xoa tim càng lúc càng nhanh và mạnh hơn.
Bên ngoài, trời mưa như trút nước, tiếng sấm chớp vẫn cứ đánh liên hồi. Tim của cô thì thắt quặn lại, nhói đến tê toàn thân.
Anh nhìn cô đau đớn như vậy, đau lòng ôm Thượng Ngọc vào lòng, vội gạt đi bàn tay nhỏ của cô, anh đặt tay của anh lên ngực cô, hành động nhẹ nhàng chậm rãi, nâng niu cơ thể của cô.
“Để anh xoa giúp em, em thả lỏng cơ thể ra một chút đi, sẽ đỡ đau hơn đó. Ngoan nhé, nghe lời anh… tựa lưng vào người anh đi.”
Cô tựa lưng vào lòng ngực ấm áp của anh, hoàn toàn buông lỏng để cho Thượng Quang xoa bóp ngực của bản thân.
…
Sau một lúc, tim của Thượng Ngọc cũng đã đỡ đau và đỡ nhói hơn rất nhiều, bên ngoài mưa cũng không còn lớn nữa, chỉ còn vài tiếng “rì rầm” mà thôi. Thượng Ngọc mệt mỏi, cô vùi đầu vào ngực anh, đôi môi nhợt nhạt cong lên, ấp úng cầu xin: “Anh ơi… em muốn mυ"ŧ ti của anh, làm ơn cho em mυ"ŧ một chút đi.”
“Được, được, anh cho em mυ"ŧ. Nào, ngoan nhé… nằm xuống nhé?”
Anh vỗ về tấm lưng nhỏ bé của cô, dỗ cho Thượng Ngọc từ từ nằm xuống giường, cẩn thân xem xét tình trạng của cô. Thấy Chu Thượng Ngọc đã không còn đau nữa, anh cũng yên tâm hơn, để cô tùy ý làm những gì cô cảm thấy thoải mái.
Cô nằm gọn trong lòng anh, nhỏ bé đến mức muốn che chở cả đời. Thượng Ngọc mở miệng ra, ngậm ti của anh trong miệng mυ"ŧ lấy mυ"ŧ để. Lần đầu tiên cô mυ"ŧ ti của anh, về nhỏ vừa mềm tan trong miệng.
Phút chốc không còn nhớ đến cơn đau tim nữa, ngậm lấy mật ngọt trong miệng, cô mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Ngô Thượng Quang vẫn thức, đợi cho cô ngủ say anh mới dám ngủ, chỉ sợ rằng anh ngủ trước cô, cô lại xảy ra chuyện.
…
Vấn đề sức khỏe của cô luôn là vấn đề nan giải với anh. Việc anh và cô cãi nhau hay giận dỗi, còn có thể giải quyết được từng vấn đề một, nhưng riêng về bệnh và sức khỏe của cô, hoàn toàn không thể giải quyết chấm dứt được.
Nhìn vật nhỏ nằm trong lòng, anh thương cô đến mức chỉ muốn chịu đau thay cô, chỉ muốn đánh đổi mọi thứ bản thân có, chỉ để muốn cô khỏe mạnh, không còn đau ốm nữa.
…
Trong cơn mơ, Chu Thượng Ngọc có một giấc mơ rất đẹp. Cô trở thành vợ của anh, có hai đứa con, một trai và một gái. Hai đứa bé rất đáng yêu và tinh nghịch, bé gái thì giống cô, bé trai thì giống anh. Nhưng giấc mơ đẹp đó không kéo dài bao lâu,... những hình ảnh tan vỡ, và cả người phụ khác xuất hiện, phá nát gia đình hạnh phúc của cô.
Dù đã cố gắng kéo dài cơn mơ, nhưng cô không thể nhìn thấy mặt của người phụ nữ đó. Người đã phá nát gia đình của cô, người đã cướp lấy anh khỏi tay cô.
…
Thực tại… Tiếng chuông đồng hồ báo thức reo lên inh ỏi.
Tiếng chuông kéo dài từ 5 phút đến 10 phút. Chu Thượng Ngọc vẫn nằm bất động trên giường, hai bên trán mồ hôi đổ như thác nước, tóc con cũng vì thế mà ướt đẫm.
Ngô Thượng Quang từ trong phòng tắm đi ra, anh vội đi đến tắt chuông đồng hồ, thấy Chu Thượng Ngọc đổ nhiều mồ hôi, anh lo lắng lay người cô dậy.
“Chu Thượng Ngọc, Thượng Ngọc, Thượng Ngọc… dậy mau, dậy nhanh lên, Chu Thượng Ngọc… tỉnh lại cho anh.”
Trong vô thức, giọng của anh vang vào trong cơn mơ. Chu Thượng Ngọc cố gắng nhìn rõ mặt người phụ nữ đó, nhưng hoàn toàn thất bại. Cô bị anh đánh thức, toàn thân tê cứng… cô thở dốc, báu vào cánh tay của anh.
“Em sao vậy? Mơ thấy ác mộng à? Em đổ mồ hôi nhiều quá, người cũng hơi nóng nữa.” - Anh lo lắng đỡ người cô ngồi dậy.
Thượng Ngọc vô thức bổ nhào vào người anh, cô vòng tay qua cổ Thượng Quang ôm chặt lấy anh, cô giữ chặt, miệng thì thầm: “Xin anh, xin anh đừng bỏ em… xin anh đừng vứt bỏ em.”
“Em nói gì vậy? Có chuyện gì vậy ŧıểυ Ngọc, nói anh nghe đi.”
Cô không nói gì cả, giữ im lặng ôm chặt người anh. Chu Thượng Ngọc sợ rằng bản thân vừa buông anh ra, sẽ liền đánh mất anh, anh sẽ đi cùng với người khác.
“Chu Thượng Ngọc, tỉnh táo lại cho anh. Em làm sao, như nào, mau nói cho anh biết, nhanh lên.” - Anh đẩy người cô ra, báu chặt hai bên cánh tay của cô, kiên định nói.
Sắc mặt của anh trở nên tối đi, trong lòng đau xót lo lắng cho tình trạng của Thượng Ngọc. Ánh mắt mơ hồ của Thượng Ngọc, cô vô cảm nói: “Em… em mơ thấy, anh cùng người phụ nữ khác bên nhau, anh bỏ mặc em, vứt bỏ em và cả con của em. Người phụ nữ đó, tên là Mộ Ân… gì nhỉ?”
Anh ngạc nhiên mở to mắt nhìn cô, không biết vì sao cô lại mơ thấy cái tên đó. Anh lo lắng ôm cô vào lòng, dịu dàng xoa tấm lưng trần mỏng manh của Chu Thượng Ngọc, dỗ dành an ủi cô từng lời ấm áp.
“Công chúa của anh, ngoan… em đừng nghĩ nhiều, đó chỉ là mơ thôi, không phải sự thật. Anh không đi cùng ai hết, anh chỉ có mình em thôi, em chính là vợ anh. chính là bạn đời của anh, cũng chính là em gái của anh. Chu Thượng Ngọc, em nghe cho kỹ đây, từ giờ trở đi, anh chính là chồng của em, là anh trai của em, là chú của em, là tất cả mọi thứ của em. Em không được phép nghĩ hay có ý định nghĩ là anh có người phụ nữ khác.”
Cô tựa đầu vào vai của anh, lơ đễnh hỏi: “Nếu có chuyện gì xảy ra… nếu em đi trước anh, hoặc biến mất khỏi trái đất này. Anh có đi tìm em không? Anh sẽ nhớ em chứ?”
“Haiz… em đừng hỏi nữa, anh không muốn nghe, cũng không bao giờ để chuyện đó xảy ra. Em phải bên cạnh anh, dù có chuyện gì đi chăng nữa… em thuộc về anh, em di đâu anh theo đó, đừng nói vớ vẩn nữa.”
Anh lảng tránh câu hỏi của cô, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán của Thượng Ngọc, anh nghiêng đầu ngắm nhìn gương mặt mộc xinh đẹp của cô.
“Hì… đáng yêu thật. Em biết không, em không trang điểm, nhìn em còn xinh hơn nữa đấy, đáng yêu lắm. Nào, không nghĩ nữa nhé? Em xuống giường vệ sinh cá nhân đi, còn đến bệnh viện nữa.”
“Ưm… anh chuẩn bị xong rồi hả?” - Cô tò mò hỏi.
“Ừ! Anh dậy từ sớm chuẩn bị trước, để em ngủ thêm chút. Anh xuống nhà nhé? Anh đợi em.”
“Vâng ạ… vậy để em sửa soạn một chút.”