[CAO H] Hẹn Em Một Đời Yêu Em

CHƯƠNG 12: ĐƯA ANH VỀ NHÀ - NGOAN NGOÃN NẰM YÊN ĐỂ ANH MÚT VÚ

Trước Sau

break

Lâu ngày không gặp bạn bè, Thượng Ngọc nhìn ba người bọn họ trò chuyện rôm rả với nhau, cảm thấy rất hài hước. Có lẽ, vẻ bề ngoài của một người đàn ông đôi khi trái ngược với tính cách của họ. Phong Lâm trong có vẻ hầm hố đầu gấu, nhưng thật ra lại rất dịu dàng, kể chuyện cũng rất hài hước và mang nhiều niềm vui. 

 

Còn Thừa Trí Viễn, có vẻ bề ngoài như một vị tổng tài lạnh lùng mà cô vẫn thường hay xem trên phim, thật ra anh cũng rất vui vẻ hoạt ngôn. 

 

Chung quy lại, cả ba người bọn họ đều khá giống nhau về tính cách, và cũng có một điểm chung là điều có xích mích với gia đình. 

 

 

Tầm khoảng 11 giờ. 

 

Ngô Thượng Quang đã uống tới lon thứ tám. Nhìn biểu hiện trên gương mặt của anh, cô cũng nhận biết được là anh đã say lắm rồi, anh gục lên gục xuống, mắt thì mở hững hờ, lơ đễnh, cả cơ thể mềm nhũn, không có điểm tựa mà nghiêng qua ngã lại. 

 

Chu Thượng Ngọc lay nhẹ người của anh, Thượng Quang không tự chủ được bản thân mà ngã nhào về phía cô, tựa cả đầu vào vai của cô, nhè giọng hỏi: “Vợ ơi, vợ gọi anh sao?”

 

Cô khẽ cười, xoa nhẹ đầu của anh, dịu dàng hỏi: “Anh say rồi đúng không? Về nhà nhé?” 

 

“Hửm? Về nhà? Anh không có nhà, anh về đâu đây? Nhà của anh ở đâu vậy, anh không biết.” - Thượng Quang say khướt, mơ hồ hỏi cô. 

 

Thượng Ngọc từng nghe anh kể sơ qua về chuyện xích mích với gia đình, tuy cô không hiểu quá nhiều, và anh cũng không chia sẻ nhiều với cô. Việc anh đi Mỹ để sinh sống và làm việc cũng là một phần nhỏ không muốn quay trở về nhà để gặp gia đình. 

 

Người nhà của anh, đối xử với anh không phải là tệ, mà là không quá quan tâm chú trọng vào anh. Thượng Quang say mèm, nhỏ giọng liên tục hỏi cô: “Nhà anh ở đâu? Anh không có nhà, anh không có nơi để về. Anh phải về đâu chứ? Buồn cười thật, anh là một kẻ không có nhà, không có gia đình.” 

 

Cô nhìn anh, ánh mắt thu lại chỉ còn mỗi anh trong tròng mắt của mình,  nhẹ nhàng vỗ lưng của anh, xoa nhẹ khiến anh dễ chịu đi đôi phần. Dịu dàng nói: “Ngô Thượng Quang! Anh có nơi để về đó, anh cũng có nhà nữa đó, nhà của anh còn có em mà. Anh cũng có gia đình của anh mà, gia đình riêng của anh, một gia đình nhỏ chỉ có em và anh mà thôi.” 

 

Anh bật ngồi dậy, ánh mắt mơ hồ nhìn cô, khẽ đặt tay lên gò má của cô, vuốt nhẹ, cảm nhận hơi ấm từ cô. Tuy chỉ là một lời nói bình thường, nhưng Thượng Quang lại cảm thấy hạnh phúc hơn mức khóe mắt có hơi ửng đỏ. 

 

Thấy anh như sắp khóc, cô vội vỗ vai trấn an anh: “Này! Không có khóc, đàn ông mà khóc sẽ yếu đuối lắm đó. Không khóc nhé, nếu anh nhớ nhà quá… khi nào anh muốn về thì nói với em, em đi cùng anh. Lần trở về này, anh sẽ không cô đơn đi một mình, còn có em đi cùng với anh.” 

 

Thượng Quang khẽ hít một hơi không khí thật sâu, rồi nhả ra một cách mạnh mẽ, giống như đẩy toàn bộ suy nghĩ tiêu cực trong anh ra ngoài. 

 

“Cảm ơn em, cảm ơn cô gái bé nhỏ của anh. Cảm ơn em vì đã đến, cảm ơn em vì đã mang giúp đỡ anh rất nhiều.” - Anh nói một cách chậm rãi, trân trọng cô. 

 

Anh gục lên người của cô, Chu Thượng Ngọc nhỏ bé đỡ lấy người anh, vừa nặng vừa nồng nặc mùi bia. Cô thở dài, nhìn anh gục trên người, vừa thương vừa muốn trách anh. 

 

Ngô Thượng Quang rất ít nói, cũng rất ít khi chia sẻ tâm tư của bản thân cho cô biết. Để mà nói cô hiểu gì về anh không, thì chắc chắn là không rồi, vì Thượng Quang không chịu kể gì cho cô nghe cả. Mỗi lần bảo anh kể, anh đều sẽ nói: “Chuyện qua rồi, anh không muốn nhớ hay muốn nhắc lại chuyện buồn. Ở bên em, anh chỉ muốn vui vẻ mà thôi.” 

 

Mỗi lần anh nói như thế, cô cũng không hỏi thêm gì nữa, ngoan ngoãn đem niềm vui và năng lượng tích cực đến cho anh.

 

Phong Lâm nhìn thấy Thượng Quang say đến mức gục vào bờ vai nhỏ bé của cô nhân tình, anh ấy bật cười lớn, nói: “Thượng Ngọc, tửu lương thằng nhóc này rất kém, hôm nay uống được tới 10 lon cũng đã rất tiến bộ rồi. Thằng Quang say rồi, để anh đưa hai người về.” 

 

Cô có chút ngại, vội lễ phép từ chối: “Hì… dạ không sao đâu, để em gọi taxi cũng được ạ. Anh cũng say rồi, giờ cũng muộn rồi, không phiền đến anh đâu.” 

 

Thừa Trí Viễn chen vào nói: “Mày cũng say mà đòi chở con người ta về? Thôi, để anh gọi taxi cho về, đi như vậy an toàn hơn.” 

 

“Dạ vâng… em cảm ơn.” - Cô khẽ cúi đầu cảm ơn Thừa Trí Viễn. 

 

 

Một lúc sau, chờ có sự giúp đỡ từ Thừa Trí Viễn và Phong Lâm, khó khăn lắm mới dìu anh ra xe taxi được. Nhìn Thượng Quang như vậy, thật ra anh rất nặng, có lẽ là nặng xương. 

 

Bên trong taxi, Phong Lâm hào phóng đưa tiền cho tài xế taxi, cẩn thận căn dặn: “Phiền anh đưa họ về tới nhà cẩn thận và an toàn, bo thêm cho anh một chút. Có gì giúp cô bé này đỡ tên nhóc say khướt này vào nhà giúp.” 

 

Tài xế taxi cũng niềm nở nhận tiền và đáp: “Vâng thưa anh, anh yên tâm… Cảm ơn anh nhiều.” 

 

 

Trên chiếc xe taxi chạy băng băng trên con đường lớn, cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thấy dòng người cũng dần thưa thớt đi. Mở điện thoại xem, chưa gì đã tháng 11 rồi. Thoáng chốc sẽ lại đến Noel, rồi lại đến Tết. Cứ như thế 1 năm trôi qua quá nhanh. 

 

Mới đó mà cô đã quen và yêu xa anh được một năm rồi. Sang năm sau sẽ là hai năm, Thượng Ngọc trong không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng động cơ của xe taxi và tiếng điều hòa phả ra, cô nghĩ rất nhiều. Không biết bản thân sẽ quen anh tới khi nào, cũng không biết có chuyện sau này với anh hay không. Cũng không biết trong năm tới, mọi chuyện có được suôn sẻ hay không. 

 

Cô nghĩ rất nhiều, mỗi dòng suy nghĩ, đều là nghĩ đến chuyện của cô và anh. 

 

 

Thoáng qua.

 

Xe taxi dừng trước nhà của cô, tài xế taxi cũng xuống xe giúp cô đỡ anh đưa vào nhà. Cô cũng hào phóng gửi thêm một chút cho anh. Vì quãng đường từ quán nhậu về đến nhà cũng khá xa, chưa kể còn phải phụ cô đỡ anh vào trong nhà. 

 

 

Vất vả lắm Thượng Ngọc mới đưa Thượng Quang vào được tới giường ngủ, cô đặt anh xuống giường, ân cần nhẹ nhàng cởi giày cho anh. Kéo anh lại nằm ngay ngắn trên giường nằm.

 

Xong xuôi tất cả, cô cũng đi thay đồ rồi mới trèo lên giường kéo chăn ôm anh. Thế nhưng, Thượng Quang lại nghịch ngợm, mơ hồ kéo áo cô lên, anh lèm bèm: “Vợ, vợ đừng mặc áo. Vợ cởi áo ra, cho anh mυ"ŧ ti vợ, anh muốn mυ"ŧ ti của vợ.” 

 

“Trời, anh say rồi, ngủ đi… mυ"ŧ mυ"ŧ cái gì chứ.” - Cô thoảng giật người nhẹ. 

 

Nãy giờ còn tưởng anh ngủ rồi, ấy thế mà vừa nằm xuống, anh lại đòi hỏi cô. Khiến Chu Thượng Ngọc cau mày bất bình, cô khẽ đánh nhẹ lên cánh tay của anh, hờn dỗi nói: “Đồ quỷ già, anh còn nói được à? Sao lúc nãy không tự đi vào nhà đi. Có biết em đỡ anh rất nặng không hả? Muốn gãy cái lưng của em đây, ở đó còn đói mυ"ŧ ti.” 

 

“Hì… vợ, cởi áo ra đi mà… cho anh mυ"ŧ một chút. Nay vợ anh đáng yêu lắm, anh muốn mυ"ŧ ti vợ, rồi sẽ ngoan ngoãn đi ngủ.” - Anh cười trừ, mắt nhắm nghiền đáp lời cô. 

 

Chu Thượng Ngọc có chút bất lực, không chiều anh chắc anh quấy cô cả đêm mất. Cô đành ngồi dậy, cởi áo ra, để gọn lên trên đầu giường, song nằm xuống bên cạnh anh. 

 

Thượng Quang liền vồ tới, úp mặt vào đôi bầu ngực mềm mại của cô, hé miệng đưa đầu lưỡi ra kéo núm vυ" của cô vào trong khoang miệng. Anh mυ"ŧ mυ"ŧ, giống như em bé đang mυ"ŧ ti sữa mẹ vậy. 

 

Đầu vυ" mềm mại, rã ra trong miệng của anh, có chút ẩm ướt có chút ấm, không khó chịu gì mấy. Cô nằm cao hơn anh, xoa nhẹ đầu của anh, vỗ nhẹ tấm lưng dày và vạm vỡ của Thượng Quang, tò mò hỏi: “Anh có yêu em không?” 

 

Thượng Quang im lặng không đáp, anh khẽ cắn nhẹ lên đầu ti của cô, ra hiệu cho cô biết. Ngụ ý bảo: “Em đừng hỏi, đừng nói… im lặng một chút để anh mυ"ŧ ti của em.” 

 

Chu Thượng Ngọc khẽ cười, cô mím môi lại, cúi đầu nhìn xuống, thấy đôi mắt của anh đã hoàn toàn nhắm lại, đầu lưỡi cũng đã dừng hoạt động, chỉ còn nước bọt quấn quanh đầu ti của cô, tư thế vẫn giữ nguyên. 

 

Cô thử nhích người một chút, anh liền ôm chặt lại, không muốn để đôi môi rời khỏi núm ti của cô. Thấy thế, Thượng Ngọc cũng không quấy nữa, ngoan ngoãn nằm yên cả đêm, vừa ôm vừa anh vỗ nhẹ như đang dỗ em bé ngủ. 

 

Anh thì vùi đầu vào ngực cô, ngậm lấy đầu ti mềm mại. 

 

Cứ thế cả đêm trôi qua… 


 

break
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc