Tầm khoảng 6 giờ, anh và cô cũng dọn dẹp nhà cửa xong, quần áo của anh cũng đã được xếp gọn gàng trong các ngăn tủ.
Loay hoay một hồi, Thượng Ngọc đói đến lả người, cô nằm dài xuống mặt sàn ăn vạ, lăn qua lăn lại như con lăng quăng, rêи ɾỉ: “Ôi! Cái lưng của tôi đau sắp gãy rồi, đói quá. Vừa đau lưng vừa đói, ông chú già… chả thương hoa tiếc ngọc xíu nào.”
Thượng Quang nhướn mày nhìn cô, bộ dạng của cô hiện giờ không khác gì một con sâu lông, vừa ồn ào, vừa nghịch ngợm. Anh thở dài, nhìn lại đồng hồ, thấy cũng đã muộn rồi. Trời cũng đã sập tối từ khi nào không hay.
Anh nhìn cô, ngẫm nghĩ một lúc, trong lòng cảm thấy sao 1 ngày bên cạnh Chu Thượng Ngọc lại trôi qua nhanh đến như vậy. Thường ngày anh ở bên Mỹ, 1 ngày 24 giờ như dài vô tận. Còn bên cạnh cô, mới đó đã chập sáng, mới đó đã chiều tà, mới đó đã tối buông.
“Công chùa bánh mì, ngồi dậy nào. Anh dẫn đi ăn.” - Thượng Quang gọi cô bằng cái tên đáng yêu.
Cô ngẩng đầu dậy nhìn anh, tinh nghịch nhắc lại: “Công chúa bánh mì.” - Vừa nói vừa cười hì hì.
“Sao? Không thích cái tên đó à?” - Anh lườm cô, hỏi lại.
“Không có, em rất thích. Nếu anh gọi em là công chúa bánh mì, vậy em gọi anh là hoàng tử ếch nha.” - Thượng Ngọc bật ngồi dậy, nhí nhố nhảy chân sáo chạy lại chỗ anh.
“Hoàng tử ếch và công chúa bánh mì? Haha, nghe đáng yêu nhỉ? Nhưng sao lại là ếch và sao lại là bánh mì nhỉ?” - Thượng Quang bật cười, anh xoa hai bên thái dương khẽ lắc đầu.
Cô tròn mắt nhìn anh, long lanh đáp: “Trong chuyện cổ tích, hoàng tử bị nguyền rủa nên biến thành con ếch, và công chúa phải trao nụ hôn cho con ếch đó, hoàng tử mới trở lại thành người được.”
“Vậy anh bị nguyền rủa sao? Còn em là công chúa đến và hôn anh nhỉ?” - Anh ôm eo của cô, tò mò hỏi.
“Đúng vậy, hì hì… em là công chúa xinh đẹp, vô tình hôn phải con ếch bị nguyền rủa. Không ngờ đó lại là chàng hoàng tử đẹp trai nước láng giềng.” - Thượng Ngọc trẻ con kể chuyện cho anh nghe.
“Ngốc thật, nhưng lại rất đáng yêu. Được rồi! Không nói nữa nhé, giờ thì đi ăn thôi.” - Nói rồi anh vỗ nhẹ vào mông của cô.
…
Xe taxi dừng trước một quán nhậu lớn, Thượng Ngọc đảo mắt một vòng nhìn thoáng qua, thấy bên ngoài rất đông, hầu như không còn bàn để ngồi nữa.
Trong lúc cô đang loay hoay nhìn xung quanh, có chút sợ hãi vì nơi đông người.
Bên trong quán nhậu rất ồn, tiếng hò reo cụng ly, tiếng con nít đi cùng với bố mẹ chạy loay quanh, tiếng nhân viên điều khách và phục vụ, tiếng mui xào và chảo sắt đập vào nhau “leng keng leng keng”, những thứ âm thanh ồn ào trấn áp hai bên tai của cô.
Cô có chút hoảng, nép vào người anh. Anh thì ngược lại, đàn ông đi nhậu, ít nhiều gì cũng quen với những quán như vậy. Thấy cô rụt người lại, anh liền vòng tay ra sau ôm lấy eo của cô, nhẹ nhàng xoa trấn an tinh thần của Thượng Ngọc.
Đang loay hoay tìm kiếm bạn của anh thì một bạn nhân viên chạy ra hỏi.
[Xin chào anh chị, hiện tại quán đã hết chỗ rồi ạ. Không biết anh chị có đặt bàn trước hoặc có đi cùng bạn không ạ?]
Anh vội đáp lại.
[Có đặt bàn trước, đi cùng với bạn.]
[Dạ vâng, anh cho em xin tên để tìm số bàn giúp anh nhé.]
[Bàn của Phong Lâm và Trí Viễn.]
[Dạ vâng, mời anh chị đi theo em ạ.]
Bạn nhân viên dẫn anh và cô đi sâu vào bên trong. Lúc đầu Thượng Ngọc mơ hồ nghĩ: “Trời ơi, cái quán này bên ngoài đã to như vậy rồi, không lẽ còn bên trong? Hay là bên trong làm theo motip giống như trên phim. Dùng để phục vụ khách VIP? Nếu là vậy, quán này phục vụ có xanh chính không nhỉ?”
Rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu của cô, đi ngang qua một cái hành lang nhỏ. Đi sâu vào trong, hành lang dần rộng ra, đến cuối đường là một đại sảnh khá lớn.
Hai bên là những phòng VIP khép kín, bạn nhân viên dừng chân trước phòng 04. Bạn nhân viên lịch sử mở cửa cho anh và cô đi vào trong.
Mới đầu, Thượng Ngọc còn nghĩ là nó sẽ theo hướng như quán bar hoặc là theo kiểu nữ nhân viên mặc đồ sexy ra tiếp nữa. Nhưng sự thật thì hoàn toàn ngược lại. Bên trong chỉ có một cái bàn tròn lớn, còn có máy điều hòa rất mát, nhân viên phục vụ bên trong chỉ có nam nhân mà thôi.
Bạn bè lâu ngày không gặp, bọn họ tay bắt mặt mừng ôm lấy nhau, vỗ vai nhau chào hỏi xã giao. Cô nhìn sơ qua, thấy trên người hai người họ, một người có hình xăm kín cánh tay bên trái, giọng nói cũng khá lớn và khàn đặc, ngửi thoang thoảng có mùi thuốc lá.
Người còn lại mang phong thái điềm tĩnh hơn, anh ta đeo kính, cũng có một hình xăm ở bên trái da thịt trên cổ, đó là một dòng ký tự số la mã.
Thượng Quang niềm nở giới thiệu cô với hai người họ, và giới thiệu hai người họ với cô.
“ŧıểυ Ngọc, đây là bạn của anh, đây là Phong Lâm, còn bên này là Thừa Trí Viễn, đều là bạn thân của anh hồi năm 2 đại học.”
“Còn đây là Chu Thượng Ngọc, là bạn đời.”
Ngô Thượng Quang đặt cách giới thiệu cô với danh xưng là “bạn đời” không phải là “người yêu”, cô khẽ mỉm cười, ngước nhìn anh. Đôi mắt long lanh tự hào về anh.
Cô biết rõ, Thượng Quang lớn hơn 6 tuổi, lối suy nghĩ của anh cũng khác cô rất nhiều. Việc anh dùng hai chữ “bạn đời” để chỉ cô cũng đúng thôi, cô vừa là vợ, vừa là người yêu, vừa là một người bạn, chung quy lại tất cả, gói gọn trong hai chữ “bạn đời” vừa trân trọng nhau, vừa đầy đủ ý nghĩa.
Anh tinh tế kéo ghế cho cô ngồi xuống, sau đó cũng ngồi xuống ở kế bên cạnh, hoàn toàn không để cô một mình.
Lúc nãy, khi anh giới thiệu, cô cũng biết được ai là Phong Lâm, ai là Thừa Trí Viễn. Phong Lâm có vẻ ngoài hầm hố đầu gấu hơn, vóc dáng cao khỏe mạnh, còn có cơ bắp cuồn cuộn, bên cánh tay trái cũng xăm kín hình.
Ngược lại, người tên Thừa Trí Viễn lại có vóc dáng cân đối, khá cao, nhưng không quá vạm vỡ, đeo kính trông rất tri thức, bên cổ còn có một dòng xăm ký tự la mã, nhìn trông rất điệu nghệ.
“Haha, lâu rồi mới gặp lại Ngô Thượng Quang. Mới kỳ rồi còn hỏi có về không, còn bảo không về mà. Sao này lại vác mặt về rồi, nhớ nhà quá à?” - Phong Lâm cười lớn, hỏi thăm anh.
“Đúng là lâu rồi không gặp. Về không phải vì nhớ nhà, về vì nhớ bạn của tôi đấy… bạn này nè, nhớ bạn này quá nên phải về.” - Anh giải thích, vừa nói vừa chỉ vào cô.
Thượng Ngọc ngồi bên cạnh, không xía vào chuyện của đàn ông trên bàn nhậu, ai nói gì chỉ gì cô cũng chỉ ngồi nghe rồi mỉm cười thôi.
“Còn tưởng về vì nhớ nhà chứ. Kệ đi, nào tối nay không say không về. Cụng ly nào.” - Phong Lâm cầm ly bia lên, mức âm lượng giọng nói cỡ đại.
Ba người bọn họ cầm ly bia lại, chưa gì đã uống cạn ly đầu tiên, cô trợn tròn mắt ngạc nhiên, vỗ chân anh, nhỏ giọng hỏi: “Có thể uống hết ngay ly đầu tiên???”
Thượng Quang bật cười, anh xoa đầu trấn an tinh thần của cô: “Haha, chuyện bình thường thôi, ly đầu uống cạn đã là gì.”
Cô há hốc mồm bởi tài nghệ của đàn ông các anh, chỉ vừa cầm ly bia lên, bọt còn chưa tan đã nốc cạn. Thùa Trí Viễn nhìn cô, niềm nở nói: “Cô bé, em cứ tự nhiên nhé, ăn uống thoải mái đi. Thích ăn gì cứ gọi, bọn anh thanh toán, nên đừng lo.”
“Dạ? À, vâng… em biết rồi ạ.” - Cô chợt giật mình khi Trí Viễn gọi cô, sau đó lễ phép đáp.
Phong Lâm hào sảng, quý mến cô, chen thêm lời: “Đúng đó, cứ tự nhiên, em thích ăn gì cứ gọi nhé. Tối nay, cho bọn anh uống với Thượng Quang một chút, say quá thì lát anh bắt taxi cho về. Yên tâm, an toàn về đến tận nhà.”
Cô khẽ cười, vui vẻ gật đầu đáp: “Dạ vâng, em cảm ơn ạ.”
Nói rồi ba người đàn ông bọn họ trò chuyện với nhau rôm rả. Cô ngồi bên cạnh anh không nói gì, chỉ vui vẻ nhiệt liệt cầm đũa gắp thức ăn. Món nào ngon cô cũng gọi lên, phút chốc cả cái bàn tròn lớn đã bị thức ăn lấp đầy.
Tuy Thượng Quang nhậu cùng bạn bè, nhưng vẫn rất để ý đến cô. Khi thấy cô không với tới gắp được món muốn ăn, liền vươn tay xoay bàn để cô có thể dễ dàng gắp thức ăn.
Đàn ông ba người bọn họ uống bia thì nhiều, ăn thì ít.
“Này! Mày có tính về lại nhà không? Cũng nên báo với ông bà già một tiếng chứ.” - Phong Lâm hỏi.
Anh khẽ thở dài, lắc đầu nói: “Chưa biết nữa, chắc có thể là không về. Tao về nước cũng là vì em ấy, chứ không phải nhớ nhà…”
Thừa Trí Viễn với tay gắp lấy một miếng thịt, tò mò hỏi: “Quen lâu chưa? Sao bọn tao không biết… giấu giỏi thế.”
Thượng Quang cười trừ, anh xoay qua nhìn cô, nhìn dáng vẻ vui vẻ tươi cười của cô khi thưởng thức đồ ăn ngon, anh vén tóc con của cô ra sau, nhẹ nhàng đáp: “Quen lâu rồi, lần này về là lần đầu gặp nhau.”
“Hả?” - Cả Phong Lâm và Thừa Trí Viễn đều bất ngờ đồng thanh.
“Sao đấy? Bất ngờ đến thế à?” - Anh chớp mắt nhìn cả hai cậu bạn.
“Thật à?” - Thừa Trí Viễn hỏi lại.
Anh gật đầu xác nhận: “Ừ!”
Phong Lâm cười phá lên, anh vỗ tay liên tục vào đùi, âm thanh “chát chát” phát ra rất lớn, khiến cô giật mình nhẹ. Vì mãi chăm chú đến đồ ăn, cô chả nghe được bọn họ nói cái gì cả.
Thấy cả ba người đàn ông đều đổ dồn ánh mắt vào cô, Thượng Ngọc cũng dừng ăn, cô buông đũa xuống. Ngơ ngác hỏi: “Gì dạ… sao các anh lại nhìn em… em ăn nhiều quá hả?”
Cô e thẹn hỏi, giọng nói dần nhỏ đi.
Thượng Quang lắc đầu, anh xoa nhẹ trên lưng cô, hất cằm nói: “Em ăn tiếp đi, chỉ là thấy em đáng yêu quá nên nhìn thôi.”
Phong Lâm nhìn cô, rít một hơi không khí, tò mò hỏi: “Bé, em thích Thượng Quang hả?”
Chu Thượng Ngọc nhìn Phong Lâm với ánh mắt tròn xoe đầy long lanh, cô lắc đầu đáp: “Không ạ, em không thích anh ấy. Anh ấy tán em mà… Không phải là thích, mà là thương anh ấy.”
“Thương? Cô bé, em còn nhỏ… hiểu rõ chữ thương là gì không?” - Phong Lâm hỏi cô với tông giọng đầy sự trải đời của mình.
Cô gật đầu, ánh mắt kiên định nhìn Phong Lâm, dõng dạc nói: “Em biết, em phân biệt được đâu là thích, đâu là yêu và đâu là thương.”
“Haha, em còn phân biệt được cả ba chữ đó sao?” - Thừa Trí Viễn cười phá lên khi nghe cô nói.
Cô nhíu mày, hai bên má phồng lên, nũng nịu mách anh: “Anh, bạn của anh không tin em.”
“Haha, bạn anh không tin em, nên em mách anh?” - Thượng Quang cười lớn, nhìn cô với ánh mắt trìu mến.
“Ưm ~ em nói thật mà. Anh có tin em không?” - Cô hỏi ngược lại anh.
“Anh tin, dĩ nhiên là anh tin em rồi. Em rất thông minh, rất giỏi, rất hiểu chuyện, anh luôn tin em mà.” - Anh tán thưởng cô.
Chu Thượng Ngọc cũng không thèm nói nữa, cô lại cầm đũa lên gắp đồ ăn để lấp đầy cái bụng nhỏ của mình tiếp.
Thừa Trí Viễn nhìn biểu cảm của anh, thầm cười, cầm ly bia lên bâng quơ nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy thằng Quang có biểu cảm đó đấy, bị tình yêu che mờ con mắt rồi nhỉ?”
“Ừ! Chắc có lẽ là thế.” - Anh cũng không ngần ngại gì mà đáp lại.
Câu trả lời của anh, cũng đã khiến Phong Lâm và Thừa Trí Viễn ngầm xác định được là, lần này là lần đầu tiên cũng như lần cuối anh yêu một cách nghiêm túc, yêu một cách thật lòng, yêu một cách nguyện trao một đời một kiếp cho cô gái nhỏ đang ngồi bên cạnh.
…
Cứ thế, ba người bọn họ lại tiếp tục vừa trò chuyện vừa uống bia, hỏi han về công việc, rồi tình hình gia đình của từng người. Nghe loáng thoáng cuộc trò chuyện của cả ba người đàn ông, cô nhận ra một điều.
Cả ba người đều có ba gu người yêu khác nhau, ngoài ra còn có một sự trùng hợp. Cả ba người bọn họ đều có xích mích với gia đình của mình.
Thượng Quang lâu ngày không uống bia ở thành phố. Cảm nhận vị bia quen thuộc, nên cứ uống hết ly này rồi đến ly khác, uống nhiều đến nổi hai bên má ửng đỏ, cả hai bên mang tai cũng đỏ và nóng lên.