Hàng đêm da thịt cận kề, tất nhiên hai người cũng gần gũi nhau hơn nhiều. Còn chuyện thân mật giữa vợ chồng, tuy Cù Tiên nhân cảm thấy cơ thể còn chưa khỏe hẳn của Đào Trĩ không làm được tới bước cuối cùng, nhưng nhờ chàng một mặt vô tội một đằng vô lại dỗ Đào Trĩ nghe theo mình, nhiệt huyết thiếu niên cũng được tiêu trừ kịp lúc.
Huống chi chàng đã nằm lòng những nơi mẫn cảm trên người Đào Trĩ, còn nuôi dưỡng thân hình vốn đã rất quyến rũ kia trở nên càng mê lòng người hơn. Bầu ngực sữa lớn lên rất nhiều nhờ sự che chở ngày ngày của chàng, rung rinh lấp lánh, đáng thương vô cùng. Còn cả vùng đào nguyên bí ẩn kia nữa, nhờ thuốc viên chăm bón, chưa nói đến dòng sương trong còn chứa hương thơm ngào ngạt, mà cửa hoa hồng phấn càng trở nên yêu kiều nõn nà hơn. Đêm đêm hai người đụng chạm, chàng mới chỉ cọ nhẹ thôi mà nơi ấy đã không chịu nổi phải nức nở dầm dề.
Thấy dáng vóc nương tử nhà mình mỗi ngày một thêm thướt tha, đường nét gương mặt cũng ngày một nảy nở, kiều diễm như một đóa hoa, Cù Tiên chỉ cảm thấy vui sướиɠ chờ mong, bông hoa mình chăm sóc tỉ mỉ sắp nở rồi. Kẻ trồng hoa như chàng, sắp chờ không nổi đóa hoa thơm xinh đẹp bậc nhất này.
Cơ thể Đào Trĩ yếu ớt dễ lạnh, đang giữa Hè nhưng tay chân nàng vẫn buốt giá, ban đêm còn phải dùng bình nước nóng. Tuy hai người chung giường, Cù Tiên nhận lấy da băng xương ngọc từ giai nhân trong lòng, rồi trả lại cho nàng luồng nhiệt Dương ôn hòa hiền hậu, giúp nàng được ngon giấc mấy hôm, nhưng dầu gì cũng không phải là phương pháp lâu dài. Cù Tiên đau lòng, kiếp trước chàng tìm được phương thuốc muộn, mãi đến lúc Đào Trĩ sinh con mới có, khiến nàng trải qua một phen nguy hiểm. Lần này chàng tính trừ bệnh tận gốc cho nàng từ sớm, viên thuốc bổ Âm kia là một nhẽ, thuốc uống và đồ bổ lại càng không thể dừng.
Chỉ là phải đợi một thời gian nữa mới có cơ hội, nếu vội vàng dùng thuốc ngay, chàng e cha mẹ vợ sẽ cho là mình sốt sắng muốn có con. Phải biết rằng, về chuyện con cái, chàng thực sự nghĩ rằng để lâu nữa hẳn có mới là đúng đắn.
Nhưng chàng cũng chẳng phải chờ bao lâu, Đào Trĩ tới kỳ nước hồi. Mỗi lần có nước hồi, nàng lại đau bụng quằn quại. Lần này cũng không nɠɵạı lệ, nàng vốn định né tránh Cù Tiên, nào ngờ Cù Tiên nôn nóng quá, nên đã mời thầy chữa phụ khoa mát tay tới tự chườm nóng ấn bụng cho nàng.
(Nước hồi: quỳ thủy, cách gọi kỳ kinh nguyệt thời xưa.)
Đào Trĩ hơi áy náy. Lúc tới kỳ nước hồi nàng đã thầm thở phào, chắc hẳn chàng sẽ không cọ xát với nàng nữa đâu nhỉ? Nàng trời sinh đã có bản tính dễ ngượng, những cuộc hoan ái dây dưa trong khoảng thời gian này, tuy rằng cũng chẳng phải nàng không thích, nhưng nàng cứ có cảm giác quấn lấy nhau nhiều quá lại hơi khó thở. Có điều chàng bôn ba vì nàng như thế, chăm sóc chở che đều là thật lòng thật dạ, nàng có cảm giác như mình đã phụ lòng chàng.
Ở đàng Cù Tiên, chàng đang tiếp thầy thuốc, thầy thuốc già ấy chính là ân nhân của hai người trong kiếp trước.
“Chứng bệnh của Cù nương tử chỉ là bị yếu và lạnh người thôi. Trước và sau kỳ kinh nguyệt nên uống thuốc sắc, bình thường vẫn nên dùng đồ bổ và đồ thuốc để tẩm bổ tử tế. Ta sẽ viết phương thuốc để lại đây, phủ ta nên sai người học sắc đi.” Sau khi kê đơn xong, ông vuốt râu, “Còn một chuyện nữa phải dặn dò, tuy Thám Hoa vừa tân hôn, nhưng vẫn phải cẩn thận chuyện phòng the. Người trẻ nếu không biết tiết chế, nhỡ để hại thận thì cũng không phải chuyện nhỏ đâu!”
Thầy thuốc già này là một ngự y đã cáo lão, tính tình hiền lành. Lời này như trưởng bối dặn dò, vả lại Cù Tiên đã để ý chuyện này từ sớm, tất nhiên chàng đồng ý ngay không ý kiến gì.
Chuyện phòng the tình nồng của chàng và Đào Trĩ đều có chừng mực cả. Tuy lần nào Đào Trĩ cũng mệt tới mức thiếp đi, nhưng nàng chưa từng tổn hại nguyên khí. Về phần món canh bổ trên phương thuốc, chàng cũng đã sai người chỉnh lại cho hợp khẩu vị hai người từ trước, dùng nó liên tục hằng ngày.
Chàng muốn họ gần gũi trọn đời, trăm năm ân ái.
Lúc chàng vào phòng, Đào Trĩ đã uống thuốc và ngủ rồi. Cơn đau xem chừng đã thuyên giảm chút đỉnh, màu trắng nhợt trên khuôn mặt nhỏ rút đi, gương mặt đang vùi dưới lớp chăn dần dâng lên màu đỏ. Hàng lông mày vốn đang nhíu chặt cũng dần giãn ra, biểu cảm của nàng yên bình như một đóa hoa tĩnh lặng.
Cù Tiên ngồi bên mép giường lẳng lặng ngắm nàng hồi lâu. Thời thơ ấu của chàng khấp khuỷu, tuy có người hầu trung thành chăm sóc, cũng cảm nhận được tình cảm ấm nồng từ họ, nhưng chàng đã trải qua không ít lần xã giao khi xử lý gia nghiệp, phải chịu rất nhiều chua xót. Dẫu vẻ ngoài tuấn tú, bụng đầy sách vở, nhưng trong lồng ngực lại là một trái tim lạnh lẽo.
Ân sư đính hôn con gái cho mình, chàng vốn chỉ cho rằng mình đã tới tuổi nên thành gia, không để ý lắm. Bởi vậy ban đầu trong kiếp trước, hai người không hòa hợp được với nhau. Nhưng rốt cuộc có lẽ cả hai được duyên trời tác hợp! Cuối cùng họ đã tình nồng ý đậm, trở thành một cặp vợ chồng ân ái trọn đời. Thế hẵng còn chưa đủ, ông trời còn đưa chàng quay về thuở chưa thành thân. Chàng ôm ấp trái tim đã hóa mềm nhờ nàng từ kiếp trước, quay lại đây cất công bồi đắp duyên phận kiếp này của họ, bao giờ dựng xây hoàn hảo mới thôi.
Nghĩ đến đây, một nụ cười kiên định không khỏi nở trên môi chàng. Chàng bỗng nghe thấy tiếng hỏi nhỏ, “Chàng đang cười gì thế?”
Nàng dậy rồi.
Cù Tiên lấy lại tinh thần, thò tay vào từ mép chăn, nắm lấy tay Đào Trĩ. Hơi nóng hầm hập có vẻ rất thoải mái, chàng bèn cười nói: “Ta đang nghĩ… Ta nghĩ gì thì phải mời nương tử đoán vậy.”
Vẻ mặt chàng bỡn cợt, cái tay đang nắm tay nàng còn nghịch ngợm cào vào lòng bàn tay nàng, Đào Trĩ không muốn để ý tới chàng, nên dúi mặt vào trong chăn để trốn.
“Chi Chi đã thấy đỡ hơn chưa? Còn đau không? Có muốn đổi túi chườm nóng khác không?” Cù Tiên không trêu chọc nàng nữa, dịu giọng hỏi.
Đào Trĩ nghe thấy chất giọng mình thích, hiếm khi đầu óc tỉnh táo lạ thường. Nàng ngẫm kỹ lại thì mới chợt nhận ra, cơn đau xé ruột trước đó đã biến mất, có điều phần bụng nhỏ hơi nhưng nhức. Nàng không nén nổi mừng rỡ nhìn Cù Tiên, đôi mắt sáng lấp lánh. Nàng cũng thây kệ ngại ngùng, vui vẻ nói: “Thiếp hết đau rồi!”
Cù Tiên cũng yên lòng hơn, thấy nàng vui mừng như vậy, chàng có cảm giác như một cọng lông vũ đang quét qua tim mình. Dường như bản thân chàng cũng quay về số tuổi của thân xác này, nói xong một câu đứng đắn lại không đừng được mà trêu chọc nàng, “Lần này nương tử phải cảm tạ ta chứ nhỉ?”
Nàng vẫn còn chưa nhận ra, nghiêm túc nói, “Vâng, phải cảm tạ ạ.”
Chàng cũng khoác lốt nghiêm trang, tỏ thái độ phải suy nghĩ lung lắm, “Ta phải đòi món quà đáp tạ thế nào mới được đây.”
Đào Trĩ thấy chàng nghĩ nghiêm túc như thế thì thỏ thẻ mở miệng, “Thiếp làm bao quạt cho phu quân nhé! Khả năng dùng kim chỉ của thiếp cũng, cũng ổn ạ.” Tự khen mình thế này, làm nàng ngại ngùng quá.
Cù Tiên vui vẻ đồng ý, nhưng vẫn xích lại gần tai Đào Trĩ, đưa ra ý tưởng của chính mình, “Ta với nương tử cũng coi như cùng một sư môn, sau này ta gọi nương tử là Chi Chi, Chi muội, nương tử cũng gọi ta là ca ca nhé? Tên chữ của ta là Thanh Nhượng, Chi Chi gọi ta là Thanh Nhượng ca ca đi, được không?”
(Tên tự, tên chữ: là tên mà văn nhân ngày xưa lấy khi đạt đến tuổi trưởng thành, gọi thay tên húy)
Đào Trĩ cúi đầu vờ như không nghe thấy, chàng lại nhếch môi cắn lên tai nàng, sau đấy làm nũng bảo, “Nếu Chi muội ngại gọi dài, thì giảm đi một chữ, nàng gọi ta là Thanh ca ca được không? Được không?”
Thanh ca ca, Thanh ca ca… Hình như cũng chẳng có gì không ổn. Cù Tiên thấy nàng ngập ngừng, bèn tranh thủ dụ khị ngay, “Chi muội, gọi ta một tiếng trước xem nào ~”
Bị chàng quấy quả như thế, nàng chỉ đành đỏ mặt ngập ngừng hồi lâu, rồi mới thốt ra một tiếng “Thanh ca ca” nho nhỏ.
Cù Tiên tất nhiên không hài lòng rồi, chàng bảo chàng không nghe rõ, rồi lại quấn lấy nàng kêu nàng gọi to hơn. Đào Trĩ hết cách, nhắm mắt lại gọi một tiếng to “Thanh ca ca.”
Tuy đã gọi to hơn rồi, nhưng giọng nàng hẵng còn rụt rè nhút nhát. Chất giọng ngọt ngào mềm mại ấy làm ấm lòng chàng, Cù Tiên cao giọng đáp ngay.
Chàng trèo lên giường, nằm nghiêng đối mặt với Chi Chi. Hai người nhìn nhau, một bên thẹn thùng, một đằng vô lại, nhưng đôi bên đều ấp ủ ý cười không giấu nổi.
Cù Tiên đột nhiên thơm “chụt” một cái lên môi Đào Trĩ, Đào Trĩ ngẩn ra.
Chàng đắc ý vô cùng, thỏa mãn nói, “Ta chính là Tình ca ca của Chi muội, đóa hoa này ta trộm về, cũng chỉ mình ta trộm được thôi ~ tốt lắm, tuyệt vời!”
(清 Thanh: đọc là qìng, nghĩa là lạnh, mát mẻ. 情 Tình: đọc là qíng, nghĩa là tình cảm. Hai từ này đọc giống nhau, nôm na nam chính đang dụ nữ chính gọi mình là “Anh Thanh/Anh Yêu”.)
Thanh ca ca, Tình ca ca, chàng ấy dỗ mình gọi như thế là có ý đồ xấu! Chàng chỉ toàn nói những lời khiến mình đỏ mặt thôi. Đồ xấu xa! Cái miệng hư! Đào Trĩ hơi ngỡ ngàng, nghĩ kỹ lại nàng lại thấy bực bội. Có vẻ khoảng thời gian này đã khiến nàng to gan hơn, nàng cũng nảy ra ý xấu —— nàng cắn lên hai cánh môi bỡn cợt nhưng thoạt trông lại vô cùng quyến rũ kia.
Nàng kiềm lòng không đậu mυ"ŧ vào, mềm mại ngon miệng thật! Đào Trĩ chỉ chuyên tâm nghĩ ngợi, không nhận ra đôi mắt tối đi của gã “người xấu”.
Nàng kinh ngạc kêu lên, rồi ngơ ngác để ai kia cướp mất trận địa.