Khi thức dậy bên cạnh Cù Tiên lần nữa, Đào Trĩ chẳng còn thấy ngạc nhiên. Tuy mới chỉ hai lần, nhưng nàng đã quen rồi. Cõi lòng nàng rất lấy làm ưng cảnh ấm áp hòa hợp này, huống chi mở mắt ra là có thể thấy ngay dung nhan mỹ nhân say ngủ mày mắt tựa vẽ trong trẻo như trúc, âu cũng là chuyện vui mát lòng người. Nhân lúc Cù Tiên còn chưa dậy, Đào Trĩ ngắm chàng thật say sưa —— chàng tuấn tú, giọng cũng hay nữa.
Người vốn nên say ngủ lại nhếch môi, bàn tay to lớn ôm lấy bầu ngực sữa của Đào Trĩ, chặn đường lui của nàng, quay đầu vùi mặt vào cần cổ nàng. Môi chàng dễ dàng ngậm lấy thùy tai của người mà đêm qua chàng khao khát, chất giọng khàn khàn kèm theo chút làm nũng, khiến nàng dâu nhỏ dưới người chàng lại đắm say, “Nương tử lén ngắm ta, ta có đẹp không?”
Đào Trĩ bị chàng bóc trần tâm tư, lại bị giọng chàng câu mất hồn phách, phần ngực cũng bị tay ai kia đùa bỡn, toàn thân bỗng thất thủ. Cây gậy hơi quen thuộc nọ lại cọ giữa hai chân, từng nhịp thúc khiến sóng trào đêm qua tràn ra. Nàng không kìm nổi tiếng rêи ɾỉ, chàng lại càng dũng mãnh hơn.
Cuối cùng mây tan mưa cũng ngừng, trời đất bừng sáng. Sau khi thức dậy, Đào Trĩ hẵng còn cảm thấy sự khác thường giữa hai chân, đi lại hơi kỳ quặc. Cù Tiên cũng biết sáng nay mình hơi càn rỡ, cọ đỏ cả vùng giữa đùi trắng nõn của nàng, nên càng thêm ân cần chu đáo.
Ngày thành hôn thứ ba, vừa hay là ngày về nhà mẹ đẻ. Hai người lên xe, thùng xe nhỏ hẹp, khiến Đào Trĩ chẳng hiểu sao lại thấy hơi căng thẳng —— nàng nhớ tới tấm rèm lụa đỏ trong phòng họ. Nàng còn đang đỏ mặt cắn môi, thì đột nhiên một miếng mứt hạnh được đưa tới bên miệng nàng. Đào Trĩ vô thức há mồm cắn, bấy giờ mới muộn màng nhận ra mứt hạnh đang nằm trong tay Cù Tiên. Ai kia tươi cười bảo, “Món mứt hạnh này là do vυ" Trần làm. Ngày mẹ ta còn sống, bà thích nó lắm. Nương tử ăn có thấy vừa miệng không?”
Đào Trĩ cắn một miếng nữa, nhẹ nhàng nhấm nuốt. Món mứt hạnh này chua ngọt ngon miệng, tươi mới vô cùng, đúng là ngon thật. Nàng thích ăn, nên nghiêm túc gật đầu với Cù Tiên.
Nụ cười của Cù Tiên dường như lại càng tươi tắn hơn, hơi loá mắt. Nàng thấy không dời mắt nổi nhưng lại ngượng chẳng dám nhìn chàng chằm chằm. May mà chàng bắt chuyện nói tiếp: “Mấy món như mận, hải đường, lê thu ngâm mà vυ" Trần làm cũng không tồi. Nếu nương tử thích, sau này ta sẽ kêu vυ" Trần làm nhiều hơn. Có điều đồ ngọt ngon thật, nhưng chớ nên ăn nhiều, ăn nhiều đau răng.”
Chàng bỗng nhiên ân cần chín chắn, như cha như anh. Đào Trĩ đang cảm thấy chàng đứng đắn đàng hoàng, thì lại thấy chàng ngả ngớn liếʍ lưỡi qua phần răng lộ ra, mắt nhìn nàng chằm chặp, khiến nàng nhớ tới con rắn linh hoạt dạo chơi tùy ý khắp khoang miệng nàng khi hai người hòa quyện môi lưỡi với nhau. Nàng cắn mạnh một miếng mứt hạnh, Cù Tiên thì lại có vẻ không biết mình đã làm gì, ân cần rót một chén trà cho nàng.
Phủ họ Cù cách phủ họ Đào không xa lắm. Ngồi trong xe, cơn giận dỗi của Đào Trĩ còn chưa tan hết, xe ngựa đã dừng rồi.
Anh trai và chị dâu của Đào Trĩ đã chờ sẵn trước cổng phủ họ Đào, họ thấy cậu em rể Thám Hoa trẻ trung điển trai nhà mình bước xuống xe ngựa khom lưng vái chào, rồi đón một mỹ nhân mặc váy lụa ra, quả là em gái mình thật. Gặp nhau náo nhiệt vui vầy, mọi người cùng bước về sảnh chính.
Trong sảnh chính, Đào phu nhân đã hơi nôn nóng nãy giờ, thấy con gái con rể đi vào, bà bèn ngồi lên ghế chủ nhà. Đợi tới khi con gái tới gần, bà thấy con mình mặc bộ áo đỏ bắt mắt, nhưng ráng màu còn chưa lặn hết trên gương mặt nhỏ nhắn càng bắt mắt hơn. Lúm đồng tiền hây hây, kiều diễm động lòng người. Còn Cô gia thì chu đáo cầm tay, ánh mắt tha thiết, mày mắt đôi bên đều lưu luyến đượm tình. Thấy vậy là bà yên tâm rồi.
Sau buổi gặp mặt, Đào học sĩ gọi con rể về thư phòng bàn chuyện học vấn, Đào phu nhân cũng đưa con gái về phòng nói chuyện. Thiếu phu nhân nhà họ Đào mỉm cười nói mình đi xử lý chuyện trong bếp, để lại không gian cho hai mẹ con.
“Con ta, con tới phủ họ Cù đã quen chưa? Cậu Cù Thanh Nhượng đó đối xử với con có tốt không?”
Đào Trĩ nghe mẹ hỏi thế, thì không khỏi nhớ tới những hành vi không hợp thể thống nhưng rất đỗi thân mật giữa hai người. Dù nàng chưa mở miệng, nhưng Đào phu nhân thấy gò má không giấu nổi sự xấu hổ và đôi mắt đẹp trập trùng sóng tình của con gái là đã hiểu được chút ít.
“Nếu hai con ân ái, thì người làm mẹ này cũng yên tâm phần nào. Chỉ mong ta và cha con không nhìn lầm Cù Thanh Nhượng. Nay các con đã là vợ chồng, tương lai còn dài, nhất định phải sống với nhau thật tốt.” Đào phu nhân nhẹ nhàng vỗ về tay con gái, thấy nàng ngoan ngoãn gật đầu. Bà vẫn thầm buông tiếng thở dài trong lòng, con gái nhà mình tính nết rụt rè, bà và lão gia ưng cậu Cù Thanh Nhượng trẻ trung đơn độc nhưng đã tự lập chín chắn, coi như bù trừ cho con gái mình. Mong rằng Cù Thanh Nhượng có thể bao dung thấu hiểu, chỉ đường chăn gối, để vợ chồng đôi bên hòa hợp với nhau.
Cù Tiên là học trò tại phủ họ Đào, trước kia chàng đã tới đây rất nhiều lần, chỉ là thân phận lần này đã khác xưa. Nay chàng là rể mới, là khách quý của phủ họ Đào. Nhưng bỏ hết quan hệ thân thích, vào thư phòng, cha vợ con rể lại quay về phép tắc thầy trò. Sau một hồi kiểm tra chuyện học hành, Đào học sĩ vui mừng vuốt râu, “Tuy con đã may mắn đỗ đạt khoa cử, nhưng dầu gì con vẫn còn ít tuổi. Phải biết biển học vô bờ, học vấn vô biên, không được phép để nó hoang phế.”
Cù Tiên khom người tự nhiên thưa vâng.
Đào học sĩ cũng hiểu đệ tử nhà mình, không cần phải nhiều lời nữa, ông quay sang nhắc chuyện quan trọng nhất, “Nay tuy con thuộc hàng ưu tú của giáp này, nhưng tiền đồ vẫn chưa chắc chắn. Lòng con tính toán sao rồi? Trước kia bệ hạ muốn tìm hiểu về văn thơ của tiền triều, lệnh cho ta chọn người, ý con ra sao?”
Cù Tiên đã biết chuyện này từ trước, nghe vậy thì bái tạ ân sư. “Năm nay con đã bớt nông cạn, vẫn muốn được học tập thêm bên cạnh ân sư, mong ân sư thỏa mãn ước mong của con ạ.”
“Tu soạn tuy hơi kham khổ, nhưng được cái yên ổn, tiện đường học cũng tốt chuyện gia đình. Bây giờ con đang rất hợp với việc này.” Đào học sĩ cũng rất mong chàng đồng ý, “Chi Chi xưa nay yếu mềm, hai con nên dành nhiều thời gian ở bên nhau hơn.”
Ân sư nhắc đến chuyện này, Cù Tiên tất nhiên cũng tự hiểu tấm tình. Nỗi lòng của người đi trước đã được ghi tạc vào dạ kẻ đi sau. Lúc gặp lại chàng, Đào Trĩ cảm thấy mắt chàng hình như hơi hoe đỏ. Lúc nhìn lại thì đã không còn vậy nữa, nàng chỉ nghe thấy giọng nói tràn đầy tò mò và vui sướиɠ của chàng khi đánh giá khuê phòng nàng, “Đây là nơi nương tử từng ở thời khuê nữ đấy ư. Trò đây may mắn làm sao, mới được phước bước vào.”
Chàng lại thiếu đứng đắn nữa rồi, làm Đào Trĩ chẳng còn hơi đâu mà nghĩ nhiều nữa. Chàng còn gọi tên ở nhà của nàng, “Chi Chi, Chi Chi…” Rõ ràng là hai chữ mà người nhà gọi quen, nàng cũng nghe quen rồi, nhưng khi thốt ra từ miệng chàng, chúng lại mang hương vị khác thường. Nàng cứ nghe là lại đỏ mặt.
Lúc về tới nhà, vào trong phòng rồi, chàng đặt nàng lên giường, thủ thỉ gọi bên tai nàng, nàng càng không chịu nổi. Chưa cần chàng hôn môi vỗ về chơi đùa, nàng đã ngơ ngẩn lạc mất tâm hồn, hóa thành một vũng nước Xuân dưới thân chàng.
Nàng yếu ớt như thế, chàng lại lợi hại đến vậy; nàng luôn bị chàng qua mặt dễ dàng, nghe những lời mắc cỡ, làm những chuyện mắc cỡ. Toàn thân nàng như lên như xuống trong mây, mỏi mệt thì lại mơ màng thiếp vào giấc mộng.