Nhậm Khanh Khanh vội vàng đeo vớ, chân vùi vào trong váy.
Thấy nàng ôm chặt ŧıểυ Bảo, Tiêu Thừa không thèm để ý, gọi người dâng trà cùng điểm tâm, cầm khối điểm tâm lên ăn.
Mắt ŧıểυ Bảo nhìn vậy cực kỳ thèm, ghé vào trên án kỉ, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào hắn.
Tiêu Thừa tà tà liếc mắt nhìn một cái, cảm thấy ŧıểυ hài tử này thật kỳ quái, đứa trẻ nào trong dòng dõi nhà hắn nhìn thấy hắn không phải khóc lớn, nào dám nhìn hắn như vậy.
Tiêu Thừa nói: “Thấy mắt ngươi trông mong nhìn chằm chằm, còn tưởng ngươi cũng muốn ăn.”
ŧıểυ Bảo dán vào nàng, cười lộ ra tới mấy chiếc răng sữa: “Nương, ăn.”
Nhậm Khanh Khanh thẹn thùng rũ mắt xuống, khẽ nhếch cái miệng nhỏ, cắn khối khối điểm tâm kia. Nhưng hắn lại không buông ra, đưa nửa bàn tay vào miệng nàng, trong lúc nàng bị bịt miệng, hắn dùng đầu ngón tay vuốt ve cánh môi.
Hai mắt nàng phiếm đỏ, khó chịu vì hắn lại trêu chọc mình , nàng gắng nuốt xuống đẩy tay hắn ra.
Không nghĩ nuốt xuống quá gấp, điểm tâm nghẹn ở trong cổ họng, nàng bị nghẹn.
Tiêu Thừa thu tay, đưa chén nước trà đến bên môi nàng, thấp giọng nói: “Đói như vậy?”
Nước trà rót vào,theo đó nàng nuốt xuống mấy ngụm, hàng mi dài lấp ló không dám nhìn hắn.
Sắc mặt ŧıểυ nương tử đỏ bừng, một bên môi đỏ mọng dính đầy bánh ngọt, hắn không khỏi giơ tay lau đi.
Chỉ là vừa nâng lên, ŧıểυ Bảo đã ôm lấy cánh tay hắn, mắt to chớp, cười đến đáng yêu.
Có nhi tử hấp dẫn lực chú ý của hắn, Nhậm Khanh Khanh nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi dịch xa ra một chút, vành tai đỏ như thấy máu.