Ai ngờ vừa tới đã thấy nàng đưa chim chóc về tổ, thần sắc dịu dàng bao nhiêu, đối với hắn chỉ có khϊếp đảm sợ hãi, lúc này mới phất tay bảo hạ nhân đừng lên tiếng.
Rõ ràng trong lòng đã động, nhưng lời nói ra lại như vậy, chớ nói đến Nhậm Khanh Khanh, chính hắn còn ngây ngẩn cả người.
Nàng cắn cắn môi, tự mình bò dậy từ mặt đấy, chỉ là bị thương ở mắt cá chân, đi khập khiễng.
Nàng cụp mi rũ mắt, hành lễ với hắn: “Đại nhân.”
Tiêu Thừa lại châm chọc nàng: “Hôm nay không khóc?”
Sắc mặt nàng cứng đờ, tay nắm chặt làn váy, rũ mắt xuống không đáp.
Nam tử bỗng nhiên chặn ngang người bế lên, bàn tay chắc khỏe nâng cả người lên, chân bước rời đi.
Nàng kinh hoảng muốn đứng dậy, trượt xuống dưới, lại bị hắn đè lên nơi bị thương kia, mắt đưa ý cảnh cáo: “Không đau?”
Lập tức nàng hô nhỏ một tiếng, mắt cá chân nóng rát đau đớn.
Nhậm Khanh Khanh quay đầu lại gọi hài tử, vội la lên: “ŧıểυ Bảo!”
Âm thanh hắn mang theo vài phần không kiên nhẫn: “Đưa nó lại đây.”
Hắn ôm người vào trong phòng, bảo hạ nhân đi lấy rượu thuốc tới.
Nhậm Khanh Khanh vừa rời khỏi ngực hắn đã lăn qua một bên, phảng phất hắn giống như hồng thủy mãnh thú, lạnh run ôm lấy ŧıểυ Bảo.
Tiêu Thừa ném rượu thuốc cho nàng, sắc mặt lãnh đạm.
Nàng cắn cắn môi, thấy nam tử ngồi bất động, hẳn là sẽ không đi ngay. Nàng cẩn thận xoay người sang một bên, đưa lưng về phía hắn, cởi giày vớ của mình, lấy rượu thuốc xoa lên vết thương.
Nơi mắt cá chân đỏ một mảnh, hơi phát sung, nhìn rõ ràng trên làn da trắng nõn.
ŧıểυ Bảo ghé vào trên giường, khuôn mặt nhỏ thò lại gần, thổi thổi vào vết thương của nàng:
“Nương, không đau.”
Lòng nàng cảm động, ôm ŧıểυ Bảo vào trong ngực, một bên tay nhẹ nhàng xoa xoa.
Tiêu Thừa chống đầu, chỉ tùy ý liếc mắt một cái, đã nhìn thấy chân nàng.
Vóc dáng hắn cao lớn, mặc dù nàng quay người đi, mắt cũng có thể nhìn được rõ ràng.
Bàn chân non mịn trắng nõn, năm ngón tay mượt mà, màu sắc hồng nhạt. Mắt cá chân lại nghiêm trọng hơn, bị nàng xoa loạn một hồi, càng sưng đỏ hơn trước.