Khách sạn cho phép tự phục vụ, đồ ăn ở đây cũng không tệ, đủ các món sơn hào hải vị trên đời.
Trước khi tự sát, chuyện Văn Nhân hối hận nhất chính là chưa thưởng thức được gà rán KFC, không ngờ khách sạn tự phục vụ ở địa phủ thế mà lại có gà rán, vừa thơm lại vừa giòn.
Văn Nhân không kìm nổi cơn thèm cắn thêm mấy miếng nữa, đây chính là trải nghiệm vui nhất của cô sau khi chết.
Trước khi đi làm chứng minh thư, Văn Nhân còn chén sạch một que kem năm tầng.
Cô vừa liếʍ kem vừa thờ ơ nghe Quán Đào nói chuyện.
“Chị đoán em vẫn chưa đọc cuốn sách kia đúng không, thôi khỏi đi, chị giải thích sơ cho em trước, sau có chuyện gì em cứ tự đọc trong sách.”
“Chuông báo động buổi sáng là do những Nghịch Vong gây ra. Ở địa phủ, Nghịch Vong là những người chết vì bệnh nan y, nhưng không phải ai chết vì bệnh cũng biến thành Nghịch Vong. Đối tượng như vậy thường là những người có chấp niệm rất lớn, chất chứa trong lòng vô số nỗi oán hận. Sau khi chết, cơ thể họ sẽ bị đám vi khuẩn không thể hoà tan được phủ kín.”
“Nghịch Vong là loại ghê gớm nhất ở địa phủ, giống như chúng ta đây, không thể chạm vào bọn họ, nhất định phải mặc quần áo bảo hộ đặc biệt, còn không sẽ rất dễ bị lây nhiễm. Mà một khi dính vào thì chỉ còn nước đợi cơ thể thối rữa cho đến khi cả linh hồn cũng bị ăn mòn. Thế là em sẽ biến mất khỏi cõi đời này.”
“Không có cách nào để cứu Nghịch Vong cả, vì vậy rất nhiều Vong sẽ tổ chức bạo loạn, cây đổ bầy khỉ tan, họ nghĩ mọi người đều phải chết hết. Mà thành phần họ ghét nhất ở địa phủ chính là người Vô Danh, bởi lẽ người Vô Danh là người chết vì tự sát nên trong mắt họ chẳng khác nào loại quái gở chỉ biết lãng phí sinh mạng mình.”
Động tác liếʍ kem của Văn Nhân hơi khựng lại, quái gở, từ nhỏ đến lớn cô chính là người quái gở vậy đấy.
Quán Đào nhìn cô cười, hình như đã đoán được suy nghĩ của cô: “Nói chung ai vào Vô Danh Quán là đã mặc định không nhớ nổi tên mình lúc còn sống, đây chính là sự trừng phạt. Nếu người tự sát muốn được đầu thai phải trải qua vài thử thách gọi là “thí luyện mộng cảnh” của Vô Danh Quán, cô gái nhỏ, nếu thành công thì em sẽ biết được tên của mình là gì, không những thế còn có thể rời khỏi Vô Danh Quán nữa đấy.”
Văn Nhân lắc đầu, thế này cũng tốt, cô không có ý định vượt qua thử thách gì gì đó, càng không muốn đi đầu thai. Con người sống trên cõi đời quá mệt mỏi, cô không muốn phải nếm trải cảm giác bất lực ấy một lần nào nữa.
Quán Đào dẫn Văn Nhân đến cục cảnh sát gần nhất, đang lúc chờ chụp ảnh thì Văn Nhân lại nhìn thấy người đàn ông vô cùng lợi hại kia, anh vừa đi vừa trò chuyện với một người đàn ông khác. Văn Nhân bất giác sờ vòng tay bảo vệ trong túi, kích hoạt khoá bấm.
Biên Thành không ở lại lâu, anh đến ăn trưa gần đây, chiều nay vẫn còn nhiều việc phải làm. Lúc đi ngang qua cửa phòng chụp ảnh, anh đột ngột dừng bước.
“Chuyện gì thế?” Người đang tiễn anh ra ngoài hỏi.
“Ở chỗ các cậu muốn đăng ký hộ khẩu mới mất bao lâu?”
“Sao thế, cậu quen cô gái mới đến đó à? Cũng không tốn thời gian lắm đâu, nếu cậu cần ngay bây giờ thì tôi làm luôn cho, cùng lắm thì hai phút là xong, phải đợi lấy chứng minh thư nữa.”
“Cô ấy tên…” Biên Thành day trán, “Thôi quên đi, cậu đừng giúp làm gì, tôi đi trước đây.”
Đang là giờ giải lao giữa trưa nhưng mọi người ai nấy đều có mặt đông đủ khiến Biên Thành rất lấy làm lạ.
“Sếp, anh không đọc tin nhắn à, Cục trưởng vẫn đang đợi anh trả lời đấy.” Vương Mễ Lạp cợt nhả đi đến trước mặt anh, những người khác lộ vẻ cố nén cười.
Biên Thành liếc nhìn cậu ta, mở mục tin nhắn trong điện thoại lên, một thông báo quan trọng thình lình nhảy ra.
Lược bỏ những câu từ không liên quan, tóm lại trọng tâm chính là: ŧıểυ Biên à, cấp trên rất quan tâm đến chuyện cưới xin của cậu, tính ra cậu cũng là đàn ông đàn ang 3000 tuổi rồi, ở cái tuổi này người ta đã con đàn cháu đống… Mà cậu vẫn chưa yên bề gia thất, sang năm sau mà cậu vẫn chưa vừa ý ai thì cấp trên sẽ tốt bụng phân phát đối tượng cho cậu đấy nhé.
Biên Thành trầm mặc đọc hết.
Vương Mễ Lạp là người tích cực nhất trong đám: “Sếp này, xem ra lần này cục trưởng thật sự nghiêm túc đó ạ. Tin nhắn này được thông báo công khai luôn, mọi người ai cũng nhận được hết. Sếp à, số anh sướиɠ thật đấy, được cấp trên phân phát đối tượng luôn cơ!”
Biên Thành gạt cậu ta sang một bên rồi đi thẳng đến bàn làm việc của mình, hệ thống theo dõi định vị trên máy tính vẫn chưa nhận được kết quả.
Đây là Nghịch Vong vừa đột nhập vào thành Phong Đô mấy ngày trước, sau khi bị lính canh phát hiện đã trốn khỏi thành phố, biến mất không tung tích.
Sau khi Văn Nhân có chứng minh thư, ở địa phủ vẫn có thể sử dụng tiền. Tài sản sở hữu trên danh nghĩa khi còn sống sẽ tự động được chuyển đến thẻ chứng minh thư, thế nên thẻ chứng minh thư ở địa phủ được sử dụng cho rất nhiều mục đích.
Địa phủ chỉ có một hệ thống ngân hàng duy nhất là ngân hàng Thiên Địa, cứ cách vài chục mét là lại có một cây rút tiền dọc bên đường nên không phải bận tâm về việc phải sử dụng thẻ ngân hàng của hệ thống nào như trên nhân thế.
Văn Nhân biết rõ mình sở hữu bao nhiêu tài sản, máy móc ở địa phủ và nhân gian khác nhau, sau khi Quán Đào chỉ cho cô vài ȶᏂασ tác, thấy số dư trong thẻ của cô thì chợt nhướng mày: “Nhìn không ra cô em là một ŧıểυ phú bà đấy?”
Văn Nhân hờ hững rút một vạn ra mua một chiếc điện thoại.
Lúc tải ứng dụng về máy, Văn Nhân nhận ra mặc dù địa phủ vẫn còn kiến trúc thời dân quốc nhưng các lĩnh vực khác thật sự đã đuổi kịp thời đại, từ tin tức, thanh toán, hệ thống lưu trữ đám mây ở địa phủ, hay thậm chí là đọc ŧıểυ thuyết, cái gì cũng có.
Thẻ thanh toán ở địa phủ liên kết với chứng minh thư, chỉ cần lấy điện thoại hoặc thẻ chứng minh quét mã tại quầy hàng là có thể trực tiếp thanh toán.
Khoa học kỹ thuật hiện đại ảnh hưởng đến tất cả mọi người, đến cả thần tiên trong truyền thuyết cũng hí hửng sử dụng.
“À đúng rồi, chị xem hồ sơ thấy bố mẹ em đã qua đời lâu rồi phải không, em muốn gặp họ chứ? Biết đâu được họ còn ở địa phủ đấy.”
Quán Đào nói những lời này là vì chị ta muốn xem thử cô gái nhỏ lúc nào cũng mang vẻ như bị bỏ rơi này liệu có còn cảm xúc nào khác không. Thoạt nhìn cô đúng là người kiệm lời, tính cách còn hơi quái gở nữa, có lẽ là liên quan đến bố mẹ đã khuất của cô.
Văn Nhân dùng lưỡi chống lấy hàm răng, kiềm chế cảm xúc đang dần bộc phát, cô chậm rãi lắc đầu. Cho dù Quán Đào nói gì cô cũng không đáp lại nữa.
Quán Đào nói mãi cũng chán nên đành ngậm miệng lại. Cả hai nhanh chóng trở về khách sạn, Văn Nhân quét thẻ từ bước vào phòng rồi ở lì trong đó suốt một ngày không chịu bước ra ngoài.
Mãi đến trưa ngày hôm sau, Quán Đào đến phòng ăn dùng bữa mới thấy Văn Nhân ngồi trong góc gặm đùi gà một mình.