[CAO H] Đàn Quạ Đen

Chương 2: Chap 2: Biên Thành

Trước Sau

break

Bên trong tòa nhà.

 

Giọng nữ máy móc không ngừng lặp lại: “Cảnh báo cấp 1, cảnh báo cấp 1, xin hãy lập tức sơ tán khỏi Vô Danh Quán!”

 

Văn Nhân ngồi trong phòng nghe thấy ngoài kia truyền đến rất nhiều âm thanh mở cửa, cùng lúc đó, trên hành lang cũng dội lại vô số tiếng bước chân.

 

Không biết ai đó đang gõ cửa phòng cô: “Có người Vô Danh nào ở bên trong không, mau ra đi, chuông báo động kêu rồi.”

 

Văn Nhân cảm thấy khó chịu với một loạt những hành động liên tiếp ấy, đơn giản là vì hình ảnh địa phủ nơi đây khác xa với tưởng tượng của cô.

 

Trước khi tự sát cô còn nghĩ trên đời này làm gì có âm tào địa phủ nữa kìa.

 

Cô gấp sách lại, bước từng bước đến mở cửa.

 

Bên ngoài hỗn loạn đúng như cô nghĩ, một đám người vô danh mở cửa xông ra ngoài, loáng thoáng còn nghe tiếng hô hào: “Có Nghịch Vong trà trộn vào Vô Danh Quán, chính phủ đã sắp xếp quân đội đến hỗ trợ, xin mọi người đừng hoảng loạn, sau khi thoát ra ngoài hãy đi theo người bên quân đội.”

 

Nghe được tin chính phủ đã bố trí hỗ trợ, mọi người thở phào nhẹ nhõm lục tục ra khỏi cổng. Mọi việc đã đâu vào đấy, quân đội các cấp canh gác ngăn nắp, đưa những người vô danh đã được kiểm tra lên xe buýt.

 

Cuối cùng cũng đến lượt Văn Nhân, nhưng cô không có chứng minh thư địa phủ nên hệ thống không thể nhận dạng cô.

 

Bấy giờ Quán Đào mới vãn việc chạy đến, vừa thấy cảnh này đã hiểu ngay, chị ta nói với binh lính kiểm tra: “Cô ấy vừa đến thôi, chưa làm giấy tờ gì đâu.”

 

Không thể xác minh thân phận của cô nên quân đội tạm thời không tiện cho cô lên xe, người vô danh xếp hàng phía sau còn rất nhiều, Văn Nhân chỉ đành đứng sang bên cạnh chờ.

 

“Ai là người dẫn cô ấy đến? Cứ để người đó đưa cô ấy đi lấy thẻ từ để xác nhận.” Bên quân đội đưa ra giải pháp.

 

Quán Đào đáp: “Là Trương Kiều, để tôi gọi anh ta.” Nói đoạn chị ta lấy điện thoại ra, Văn Nhân đồng thời nhìn sang, rõ ràng còn hiện đại hơn nhiều so với nhân gian, đây là điện thoại trong suốt, có thể trực tiếp chiếu màn hình lên không trung.

 

Chỉ có điều họ không thể liên lạc với Trương Kiều.

 

Người vô danh đã lần lượt lên vài chiếc xe buýt, Quán Đào hết cách đành phải đi cùng họ.

 

Chỉ còn lại Văn Nhân cùng một vài binh lính đứng đó, đương lúc những người lính khác vẫn đang giúp cô liên lạc Trương Kiều thì một chuyện bất ngờ ập đến.

 

Một người toàn thân nhuốm màu đỏ nhảy từ nóc Vô Danh Quán xuống, động tác nhanh như chớp, khuôn mặt y vô cùng đáng sợ, nhào thẳng tới chỗ Văn Nhân đang đứng.

 

Văn Nhân quay đầu vừa lúc đối diện với vết lở loét mưng mủ trên mặt y, từng vết từng vết còn rỉ máu tí tách.

 

Binh lính đứng bên cạnh phản ứng rất nhạy, lập tức rút dùi cui điện tách tên đàn ông kia ra, Nghịch Vong nọ bị văng mạnh ra ngoài, Văn Nhân được bảo vệ an toàn.

 

Vong này có năng lực ẩn nấp rất mạnh, sau khi văng ra ngoài thì y biến mất ngay lập tức, nhưng ai cũng biết y vẫn chưa rời đi, bởi vì trong không khí vẫn ngập mùi ghê tởm.

 

Quả nhiên chỉ vài giây sau, khuôn mặt mưng mủ ấy lại xuất hiện ngay trước mắt, hai binh lính tiến lên chiến đấu cùng y, người còn lại vẫn bảo vệ Văn Nhân.

 

“Người bên đội chấp pháp có tới không? Chúng ta không thể đánh lại gã đâu!” Những binh lính đang chiến đấu tranh thủ thời gian hét lên.

 

Người lính đứng cạnh Văn Nhân vã mồ hôi: “Tôi đã liên lạc với quan chấp pháp rồi,… mau bắt máy đi!”

 

Cuối cùng cũng có người nhận điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh vô cùng lạnh lẽo: “Đến rồi.” Rồi cúp máy cái rụp.

 

Diễn biến cuộc giao tranh đột ngột thay đổi, hai người lính kia bị đuổi khỏi trận chiến, thay vào đó là một sĩ quan mặc áo đen lao tới đạp tên nghịch vong kia từng cú tàn nhẫn. 

 

Biên Thành nới lỏng cổ tay, nhìn gã Nghịch Vong vừa rồi còn láo nháo mà giờ chỉ như con tép riu.

 

“Biên Thành, tôi mà lại khiến anh phải tự mình ra tay, đúng là vinh hạnh thật đấy.” Gã Nghịch Vong phun ra ngụm máu, người nọ chỉ cần dùng một chân đã có thể khống chế y không tài nào nhúc nhích nổi.

Biên Thành lạnh lùng nhìn y rồi lại quay đầu sang phía Văn Nhân bên kia.

 

“Người vô danh? Có chuyện gì với cô ấy thế, sao cô ấy chưa được đưa đi khỏi đây?”

 

Hai thanh viên khác của đội chấp pháp cũng chạy đến, tiếp quản tên người nghịch vong trên mặt đất. 

 

Biên Thành nhấc chân đi đến chất vấn mấy binh lính.

 

Vẻ áp bức trong mắt anh khiến khiến mọi người cảm thấy lo lắng. Văn Nhân đứng bên cạnh nhìn mấy người binh lính căng thẳng nuốt nước bọt: “Cái này, sếp, sếp Biên, cô ấy là người mới tới, không có cách nào xác minh thân phận nên chúng tôi vẫn chưa dám để cô ấy lên xe buýt, lỡ đâu…”

 

Trước kia từng có một Vong giả dạng người vô danh, thậm chí đến cả máy móc cũng không phát hiện ra. Sau khi đưa ả lên xe buýt, gần một nửa số người vô danh đã bị tiêu diệt.

 

Biên Thành nghe xong lại nhìn sang Văn Nhân, từ tốn hỏi: “Mới tới?”

Anh binh lính kia trả lời: “Vâng, là người mới.”

 

Biên Thành không đáp lại mà nhìn chằm chặp Văn Nhân, Văn Nhân gục đầu xuống kéo cao cổ áo, rầu rĩ ‘ừ’ một tiếng.

 

“Tên gì?”

 

“Văn Nhân.”

 

“Văn Nhân…” Cảm giác vòng bảo vệ trên cổ tay hơi vướng víu nên Biên Thành tháo ra rồi ném thẳng vào người Văn Nhân.

 

Văn Nhân bất giác chộp lấy.

 

Biên Thành nói: “Chúc cô sớm tìm được tên của mình.”

 

Đoạn anh xoay người đi sang cạnh gã Nghịch Vong kia, nhân viên chấp pháp đã chuẩn bị xong xuôi để kéo người nọ dậy.

 

“Lôi gã đi.” Biên Thành thản nhiên bỏ lại một câu.

 

Có lẽ biết được cái chết đang cận kề, Nghịch Vong nghe thấy lời Biên Thành bỗng dưng trở nên kích động, y gào thét khản cổ: “Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết đâu! Tại sao những người vô danh này có thể sống tốt, không bệnh không tật mà lại có thể dễ dàng từ bỏ sinh mệnh của mình! Tại sao chúng tôi lại chết một cách vô cùng thảm thương như vậy chứ, tại sao?!”

 

Văn Nhân nghe thế đột ngột quay đầu lại, dường như cô đã sáng tỏ.

Hôm nay không thể ở Vô Danh Quán được nữa, cần phải xử lý xong xuôi mới có thể để người vô danh trở về.

 

Quán Đào ở sảnh lớn khách sạn hỗ trợ sắp xếp, mãi đến giờ cơm trưa Văn Nhân mới cập bến an toàn.

 

Chị ta đón Văn Nhân, vỗ nhẹ vào vai cô: “Suýt chút nữa chị nghĩ em không đến được đấy, mới ngày đầu đã gặp phải chuyện thế này, cô gái nhỏ à, địa phủ này chắc khác hẳn so với tưởng tượng của em nhỉ.”

Văn Nhân bình tĩnh nhìn Quán Đào, câu đầu tiên cô nói là: “Muốn có chứng minh thư thì phải làm sao?”

 

Quán Đào ho khù khụ: “Ăn cơm trước đã, ăn xong chị dẫn em đi.” 

 

break
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc