[CAO H] Đàn Quạ Đen

Chương 20: Chap 21: Văn Nhân Linh

Trước Sau

break

Những ngày tháng sống trong căn nhà đó trôi qua không mấy suôn sẻ.

Cô gái kia rất giỏi, theo học ở ngôi trường tốt nhất thành phố.

Trong khi Văn Nhân thì lại học ở trường quèn nhất, lúc xin vào còn phải đóng một khoản tiền lớn.

Bố mẹ cô vội vội vàng vàng đẩy cô đi học, từ lúc tốt nghiệp ŧıểυ học đến trung học cơ sở cô không thường xuyên về nhà mà cứ ru rú ở kí túc xá trong trường.

Bọn trẻ ở thành phố cũng chướng mắt cô, Văn Nhân lặng lẽ chịu đựng bắt nạt suốt năm năm.

Tốt nghiệp cấp hai, thi rớt cấp ba, cô tự đăng ký vào một trường dạy nghề.

Nhưng bệnh của cô càng ngày càng trở nặng hơn, có khi cả đêm không ngủ được, có khi lại như bị ai đó bóp chặt cổ họng không làm sao thở nổi.

Vì không đậu vào trường cấp ba nên hôm đó tan học, hiếm khi cô được bố mẹ lái xe đến đón.

Trên xe, họ thi nhau mắng Văn Nhân té tát, sau đó lại chuyển sang trách cứ nhau.

Văn Nhân chỉ nói đúng một câu là đừng cãi nhau nữa thì đã bị ông bố hùng hổ tống cổ xuống xe.

Chiếc xe đi được một đoạn khoảng chừng 100 mét, vài phút sau cặp vợ chồng nọ gặp tai nạn.

Họ để lại khối tài sản kếch xù cho hai cô con gái, mỗi đứa một nửa.

Cô gái nọ vẫn tiếp tục cuộc sống sung sướиɠ, còn Văn Nhân giờ đây đã không thể tiếp tục theo học bình thường ở trường nữa, cô quyết định thôi học.

Cô được đưa vào bệnh viện.

Bà ngoại ở dưới quê hay tin qua lời cảnh sát, chẳng ngại đường xá xa xôi đến thăm cô.

Bà không còn trẻ nữa, cơ thể gầy gò ốm yếu, khệ nệ xách theo một chiếc túi chất đầy đồ đạc, bao nhiêu thứ tốt đẹp nhất bà đều hy sinh cho cô. 

“Bé con, cháu vẫn còn trẻ thế này mà, có khó khăn nào mà không vượt qua được chứ, cháu cứ kể với bà, không được để xảy ra chuyện gì đâu đấy, nhà chúng ta còn nợ cháu nhiều như vậy cơ mà. Đứa con gái chết tiệt của bà có lỗi với cháu quá…”

Văn Nhân ở trong viện hai năm, năm nào bà cũng sẽ dành thời gian đến thăm cô.

Cho đến hôm cô bảo cô sắp được xuất viện, bà mừng rỡ nói sẽ bắt chuyến xe lửa sáng sớm đến đón cô.

Nhưng cuối cùng bà không tới, có lẽ trong lòng bà có nỗi niềm, bà ra đi ngay trong giấc ngủ đêm đó.

Tin qua đời của bà truyền đến tai Văn Nhân một ngày trước khi xuất viện, cô trốn trong nhà vệ sinh bệnh viện cắt cổ tay.

Bác sĩ đến kiểm tra phòng nhưng không tìm thấy ai.

“Không thấy Văn Nhân Linh phòng 301 đâu cả, bệnh nhân trầm cảm nặng, mau đi tìm đi!”

Hóa ra cô tên Văn Nhân Linh.

Tự tử trong bệnh viện đúng là phiền phức. Sau khi điều động nhân lực, cô nhanh chóng được tìm thấy và giải cứu.

Ngày cô xuất viện của cô bị hoãn không thời hạn, lại một năm nữa trôi qua, cô đã hai mươi, cô nói rằng cô muốn về nhà đón một sinh nhật trọn vẹn.

Ông bà nội cô vẫn còn, bệnh viện gọi điện thoại qua tới, bên kia chỉ bảo cô tự về là được.

Bên ngoài tuy rất lạnh nhưng mọi người đã không còn cảm nhận được nó nữa rồi.

Tài xế thấy quần áo cô mặc, dậm dậm đôi chân lạnh lẽo: “Cô gái nhỏ à, ăn bận vậy không thấy lạnh hả? Haiza, đúng là mấy người trẻ tuổi bọn cháu giỏi thật.”

Xe taxi thông thạo cua trái rẽ phải trong ngõ nhỏ, cuối cùng cũng đưa cô tới nơi cô cần đến.

Đây là nhà ông bà nội.

Họ hận cô kể từ cái chết của con trai và con dâu. 

Cô gõ cửa nhưng không có ai đáp lại.

Hơn hai mươi phút sau, nhà bên cạnh mới mở cửa.

“Ôi chao, này cô bé, cháu gái nhà này đi đón sinh nhật mừng tuổi hai mươi rồi, cháu đứng đây làm gì? Mà cháu là ai thế?” 

Văn Nhân không hé răng nói gì, im lặng lấy chìa khoá dự phòng dưới cục gạch đặt sát bên cạnh ra.

Người phụ nữ thấy cô biết chìa khoá dự phòng ở đâu thì chép miệng: “Quái gở.” Sau đó không xen vào việc của người khác nữa.

Văn Nhân ngồi trong phòng đợi đến nửa đêm vẫn không thấy ai về.

Cô cầm lấy con dao trong bếp, tự sát được một lần ắt sẽ có lần sau, cũng chẳng có gì ghê gớm cả.

Nhân lúc trời vẫn còn chưa tỏ, cô đưa dao lên cứa cổ.

*

Văn Nhân choàng tỉnh, hít vào thở ra từng hớp từng hớp nặng nhọc. 

Trước khi vào thí luyện đang là buổi tối, vừa tỉnh dậy đã bị ánh mặt trời chói chang đập vào mắt, hẳn là đã sang trưa hôm sau.

Mùi rượu nồng nặc ám khắp đầu khắp mặt cô, Quán Đào bên cạnh cầm một chai rượu rỗng chúc xuống với vẻ mặt vô tội, giọt rượu đọng trên miệng chai rỏ xuống mặt cô. 

Văn Nhân căm tức trừng chị ta, bấy giờ Quán Đào mới luống cuống tay chân đặt chai rượu xuống: “Đừng có liếc chị, chị nói cho mà nghe, nếu không nhờ chị lanh lẹ cầm rượu tạt vào em thì có khả năng em sẽ không tỉnh lại rồi đấy.”

Quán Đào gạch bỏ thông tin trên điện thoại mình: “Vừa nãy hệ thống đã thông báo rồi, em có thể vượt hết ải thí luyện trong một lần thật sự cũng chẳng dễ dàng gì, chị vẫn cảm thấy là nhờ có rượu của chị cả đấy.”

Ngồi quá lâu nên khi đứng lên Văn Nhân chợt thấy khoan khoái nhẹ nhõm lạ thường.

Rõ ràng cô không thay đổi mấy nhưng bằng mắt thường cũng có thể nhận ra cô đã khác trước nhiều.

Tâm trạng thanh thản xưa nay chưa từng có, giống như đã đạt tới một loại cảm giác thay xương đổi thịt trong ŧıểυ thuyết võ hiệp vậy.

“Thế em cảm ơn rượu của chị nhé.”

“Gì cơ, rượu thì có gì mà cảm ơn, muốn cảm ơn thì cảm ơn chị đây này, mau khao chị một bữa đi chứ! Lâu lắm rồi không được ăn lẩu cay đấy!”

Văn Nhân ngoái đầu lại cười đáp được rồi mở cửa phòng ngủ.

Nụ cười kia khiến Quán Đào sửng sốt giây lát, hồi sau chị ta tấm tắc tán thưởng: “Thằng nhóc Biên Thành kia mắt nhìn người chuẩn đấy.”

Biên Thành đi tới đi lui trong phòng khách, sau lại dựa vào tường ngoài phòng ngủ tiếp tục chờ.

Rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng mở cửa, anh thậm chí còn không dám mở to mắt nhìn ngay.

Bởi anh không rõ người đi ra là Văn Nhân hay Quán Đào, nếu lần này không thành, nội tâm Văn Nhân chắc chắn sẽ càng bài xích hơn, mà càng bài xích thì càng khó vượt qua đợt thí luyện sau.

“Biên Thành.” Mãi đến khi nghe được giọng nói trong trẻo của cô.

Biên Thành mở mắt ra, Văn Nhân cười tươi như hoa đứng trước mặt anh.

Thí luyện đã giúp cô, để cô được tìm thấy chính mình.

Biên Thành giang rộng vòng tay: “Hoan nghênh em trở về, ŧıểυ thư Văn Nhân.”

Văn Nhân thuận thế nhào vào lòng anh, cô nói: “Cảm ơn anh.”

Cảm ơn anh đã gặp em, cảm ơn anh đã luôn sát cánh cùng em, có lẽ tất cả may mắn của em đã dùng hết để được nên duyên cùng anh.

“Được rồi được rồi, hai đứa đừng có buồn nôn ở đây nữa, đây là phòng chị đấy, muốn anh em sến súa gì thì phắn ra ngoài mà làm.” Quán Đào dựa vào cửa thở dài khinh thường. 

Biên Thành dứt khoát bế ngang Văn Nhân lên đi thẳng ra cửa: “Tôi cũng chả có nhu cầu ở lại chỗ chị lâu đâu.”

Văn Nhân nằm trong lòng anh quay đầu lại, hai tay bắt thành hình chiếc loa: “Cảm ơn chị, chị Quán Đào.”

Quán Đào ngắt lời luôn: “Coi như cô em vẫn còn lương tâm.”

Ra tới ngoài cửa, Biên Thành liền thả Văn Nhân xuống.

Bởi vì bỗng dưng cô rất muốn ngắm nhìn ánh mặt trời và thế giới ngoài kia. 

break
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc