[CAO H] Đàn Quạ Đen

Chương 19: Chap 20: Rượu Mạnh

Trước Sau

break

Văn Nhân biết anh đang hỏi khéo cô dạo gần đây còn phát bệnh nữa hay không.

“Đợi Quán Đào về đi, em hỏi chị ta khi nào thì bố trí cho em tham gia thí luyện được.” Lúc làm tình không biết, bây giờ thốt thành câu mới cảm thấy cổ họng nghèn nghẹn, khô rát hơi đau, vừa rồi cô rên hơi nhiều.

Biên Thành nhìn ra ngoài, sắc trời vẫn còn sớm.

Anh nhanh chóng lật người, vật nam tính lại lần nữa bừng bừng khí thế cọ cọ ngay lối vào mê cung bí mật.

“Làm nháy nữa đi.”

*

Quán Đào dẫn Kim Sơ Dương đi luân hồi xong, còn chút thì giờ bèn ghé tìm Trương Kiều, hai người dùng bữa tối cùng nhau. 

Trường Kiều lại có nhiệm vụ, Quán Đào cũng trở về khách sạn.

Biên Thành và Văn Nhân ngồi đợi Quán Đào ở sảnh khách sạn, vừa nghe Biên Thành nói chuẩn bị thí luyện cho Văn Nhân chị ta đã nhướng mày: “Ồ, em gái đây nghĩ thông rồi hả?”

Lần này Văn Nhân không phản bác chị ta, cũng chẳng để ý thái độ trêu chọc mà còn nghiêm túc đáp: “Chị Quán, kính nhờ chị ạ.”

Quán Đào cũng thôi cợt nhả: “Đi thôi, vào phòng chị.”

Vừa tới phòng, hai người đã đi thẳng vào phòng ngủ, Biên Thành ngồi một mình ngoài phòng khách vì Văn Nhân không muốn thực hiện thí luyện nếu có anh.

Những chuyện kia chỉ mình cô dũng cảm đối mặt là được, cô không muốn để Biên Thành chứng kiến thêm lần nào nữa.

Cô biết anh sẽ đau lòng phát khóc nhưng lại bất lực trước những gì diễn ra trong mơ, cho dù có là người mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa cũng không thể chịu thấu.

Quán Đầu mở nắp hai chai rượu, cụng nhẹ: “Uống nào.”

Loại rượu này rất cay, nửa chai vừa xuống bụng thì hơi rượu đã bốc lên mặt, mắt Vân Nhân ngập nước như chực chờ bật khóc.

Quán Đào nói: “Muốn khóc thì khóc đi, dù sao cậu ta cũng ở bên ngoài mà, chúng ta bé mồm tí là được.”

Văn Nhân cứng rắn vuốt mặt, cô lắc đầu: “Em có khóc đâu.” Nói xong cô nghiến răng nghiến lợi nốc nốt nửa chai còn lại.

Quán Đào hỏi: “Em đã thấy khá hơn chưa? Sẵn sàng rồi chứ?”

Văn Nhân nấc lên, cô đã hơi chuếnh choáng “Sẵn… Sẵn sàng rồi ạ.”

“Ok, vậy thì bắt đầu thôi!” Tiếng búng tay vang lên. 

Văn Nhân từ từ đi vào trạng thái ngủ say.

Giấc mơ đầu tiên là một biển sương mù dày đặc, bỗng đâu tiếng khóc trẻ sơ sinh vang lên đánh tan màn sương. 

Bàn tay bé nhỏ của sinh linh vừa chào đời chạm vào thế giới, trước mắt là khuôn mặt âu yếm của mẹ cha.

Chớp mắt một cái, cô gái nhỏ ngủ trong phòng giữ trẻ, một y tá lẻn vào tráo bản số trên chân cô bé với đứa trẻ khác.

Cô được một cặp vợ chồng có vẻ mặt tang thương đưa về quê suốt đêm trên tàu hỏa.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, cô cứ thế trưởng thành, trong nhà có ba anh chị, nhưng họ không thích cô, còn nói mấy câu mà hồi đó cô nghe chẳng hiểu gì.

Đến tuổi đi học, mẹ lại không muốn để cô đi, chủ nhiệm trong thôn phải tìm tới tận nhà thì Văn Nhân mới được xách chiếc bao vải cũ nát vào lớp một.

Giáo viên ở nông thôn có chất giọng địa phương đặc sệt, một lớp có đến tận 50-60 bạn học, căn bản là không thể quản hết.

Bởi vì ngay ngày đầu tới trường đã bị anh chị đầu têu cô lập nên Văn Nhân không có lấy một mống bạn, thỉnh thoảng mới được mẹ dẫn sang nhà bà ngoại, mấy bạn nhỏ ở đó mới chịu chơi với cô, bà ngoại cũng thương cô nhất.

Lớn hơn một chút, cuối cùng cô cũng hiểu những gì anh chị mình nói. 

Họ bảo cô là đứa con hoang ôm từ đâu về chứ nào phải em ruột họ, em ruột của họ ở ngoài hưởng phúc rồi, sau này sẽ quay về đón họ đi hưởng phúc chung.

Lên lớp ba, bố Văn Nhân đi làm thuê trong thành phố.

Năm cô học lớp năm, người đàn ông vẻ ngoài chân chất như bố lại đánh bạc thua hơn mười vạn, nửa đêm chạy trốn về quê nhà.

Trong nhà chong đèn suốt đêm, nằm trên chiếc giường nhỏ trong phòng bếp vẫn có thể nghe thấy tiếng thút thít của người phụ nữ từ gian nhà chính.

Sau ngày hôm đó, chẳng hiểu sao mà người phụ nữ kia lại đối tốt với cô bất ngờ như vậy.

Lúc ăn sáng, bà lấy một quả trứng luộc đưa cho cô.

Khi ấy Văn Nhân còn chả biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng trực giác mách bảo cô rằng không phải chuyện tốt lành gì cho cam. Hôm đó tan học nhưng Văn Nhân cứ lần lữa ở trường mãi không chịu về, giáo viên bèn hỏi lý do vì sao. 

Cô cứ mãi ấp úng nói không nên lời, chỉ biết ứa nước mắt.

Đúng lúc đó, mẹ cô xuất hiện trước cửa lớp, trợn trừng mắt với cô rồi kéo cô đi mất.

Cô thậm chí còn chẳng thể phản kháng.

Suốt đoạn đường đó Văn Nhân cứ nơm nớp lo sợ, lúc về tới nhà, người bố vẫn luôn không thèm đoái hoài đến cô bỗng rót cho cô một ly nước.

Cô run rẩy đưa tay cầm lấy, nước sánh ra ngoài.

Bà mẹ hung tợn giáng cho cô một bạt tai, gằn lên: “Có mỗi ly nước mà cũng cầm không xong, uống hết đi mau lên.”

Nửa đêm, Văn Nhân đang mê man thì bị người phụ nữ kia bế sang chiếc giường khác.

Đêm ấy thật sự quá kinh khủng, cơ thể cô như bị một tảng đá lớn đè chặt lại, không khác gì khúc gỗ bị ném vào trong ngọn lửa thiêu đốt, xé nát thân thể yếu ớt vẫn còn chưa phát triển hoàn toàn. Văn Nhân choàng tỉnh vì quá đau.

Một khuôn mặt đầy nếp nhăn lù lù trước mặt cô, thoạt trông gã đang độ lục tuần.

Từ hôm đó trở đi, Văn Nhân đổ bệnh, một căn bệnh gây cho cô biết bao đau đớn khủng khiếp.

Tinh thần cô lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng tột độ, không chịu đi học, không chịu ăn uống, cứ trốn chui trốn nhủi trong góc bếp như một con chuột nhắt.

Mãi đến hôm trưởng thôn đến thăm nhà họ, cô mới thờ ơ nhìn bố mẹ cẩn trọng thiết đãi. 

Cô lấy hết dũng khí lao ra túm lấy ống quần của trưởng thôn: “Cứu cháu, cứu cháu với…”

Cô gái gầy tong teo đến mức không nhìn ra hình người, chỉ còn lại một cặp mắt trong vắt.

Trưởng thôn nổi giận, không thèm nghe lời biện minh của cặp vợ chồng kia mà dẫn Văn Nhân rời khỏi đó ngay.

Người trong thôn sắp xếp cho cô gái nhỏ tới bệnh viện huyện kiểm tra, kiểm tra xong thì vợ chồng nhà họ Thái cũng bị cảnh sát còng cổ dẫn đi luôn.

Văn Nhân ở bệnh viện một tháng, vợ chồng họ Thái cũng bị cảnh sát cạy miệng, thế mà lại lòi ra chuyện tráo con mười mấy năm về trước.

Bố mẹ ruột của cô họ kép Văn Nhân, sống ở chốn thành thị xa hoa, là người rất có của, nhà họ sinh hạ một nàng công chúa nhỏ, lúc nhận được điện thoại của cảnh sát họ còn tưởng chỉ là trò lừa đảo.

Phải đến khi cảnh sát tìm đến tận cửa họ mới không thể không chấp nhận sự thật này.

Một tuần sau, Văn Nhân bị tóm đầu đến căn nhà trong thành phố.

Trên cầu thang xoắn ốc có một cô gái nhỏ đang đứng, con nhóc khinh khỉnh liếc mắt nhìn Văn Nhân.

Còn bố mẹ ruột của cô ngồi trên sô pha xa cách hỏi thăm, thậm chí họ còn hơi bài xích khi đối diện cô.

Bởi họ đã biết những gì từng xảy ra với cô.

Tuy lúc đó Văn Nhân còn nhỏ nhưng cô vẫn nhạy cảm nhận ra sự ghét bỏ trong mắt hai bậc sinh thành.

break
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc