"Tôi đùa đấy, nhìn em như vầy, sao tôi có thể nhẫn tâm mà bỏ rơi được."
Vừa nói anh vừa nhếch môi cười, sau đó liền ngã người nằm xuống, còn thuận tay kéo thân thể cô tựa vào lòng anh.
Diệp Mộng Dư nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực anh, chầm chậm lắng nghe nhịp đập từ trái tim anh, có lẽ anh đang thương hại cô lần nữa.
Môi cô mím lại, cố gắng giấu đi âm thanh nghẹn ngào đang sắp phát ra từ cổ họng nhưng thật sự cô làm không được, rất nhanh cô đã bật khóc trong lòng anh.
Đường Tư Thành nhíu mày, khi anh cúi đầu nhìn đến, hai bờ vai cô đã run run, bất giác anh liền cảm thấy có lỗi.
Chết tiệt, biết vậy đã không đùa với cô rồi.
"Tôi xin lỗi..."
Lời nói của anh lúc này đang vang trên đỉnh đầu cô, giọng điệu nhẹ nhàng pha lẫn chút ấm áp, thật sự là lỗi của anh.
Diệp Mộng Dư mím môi càng chặt, cô đang suy nghĩ đến một chuyện. Nói không chừng anh nên bỏ cô thì hơn, bởi vì dù sao cô gái đó cũng đã mang thai, sớm muộn gì anh và cô cũng không có kết quả.
Hơn nữa chính là cô đã chen vào giữa bọn họ, nếu không có cô, nói không chừng hiện tại người nằm ở đây chính là cô gái đó.
Một lúc khi thấy cô vẫn không có phản ứng, Đường Tư Thành còn tưởng cô đã ngủ nhưng khi cúi đầu nhìn xuống, anh thấy hai vẫn cô vẫn mở, có điều khuôn mặt đã đẫm nước mắt, anh khẽ thở dài, nhượng bộ lần nữa.
"Em đừng khóc nữa, cho tôi xin lỗi, lần sau tôi sẽ..."
"Tư Thành, hay là chúng ta ly hôn đi anh..."
Khi câu nói của anh vẫn chưa kết thúc đã bị giọng nói nhỏ như muỗi kêu của cô đã cắt ngang, Diệp Mộng Dư từ tốn mở miệng, ngữ điệu nghẹn ngào.
Toàn thân Đường Tư Thành chợt bất động sau câu nói ấy, anh khẽ nhíu mày, tâm tình bỗng xấu đi. Bàn tay đang ôm cô cũng nhẹ siết lại, sao cô gái này hay nói những lời khiến anh mất hứng thế nhỉ. Thế nhưng anh vẫn cố kìm lại, anh biết bản thân không nên bộc phát tức giận với cô gái này, liền lạnh nhạt nói.
"Đợi sau khi làm phẫu thuật, nghĩ tới chuyện này cũng không muộn."
Diệp Mộng Dư lắc đầu, cô sợ đến lúc đó bản thân lại làm không được. Càng thêm cúi đầu , nói khẽ trong lòng anh.
"Em...em không muốn khiến anh phải khó xử, dù sao cô ấy cũng đã mang thai, hiện tại nếu chúng ta ly hôn đều sẽ có lợi cho tất cả..."
"Đừng nói nữa...Nếu còn tiếp tục có tin đêm nay tôi sẽ khiến em không thể ngủ được hay không?", anh ngăn lại lời cô, đúng là càng nói càng khiến anh khó chịu.
Câu nói này của anh thật sự rất có tác dụng, Diệp Mộng Dư liền nằm im bất động, không dám nói thêm lời nào.
Đường Tư Thành hài lòng, bàn tay đang ôm cô càng thêm siết chặt, nếu hiện tại nơi đó của cô không bị cái kia, chưa chắc gì anh đã cam tâm nằm ở đây nói chuyện với cô như vậy. Cô gái này nên biết anh là đang suy nghĩ điều gì, còn chuyện Đổng Gia Kỳ mang thai, anh sẽ từ từ xử lý, cô chỉ cần dưỡng bệnh, không cần bận tâm.
Buổi sáng, khi cô thức dậy, anh đã không còn bên cạnh. Diệp Mộng Dư chợt có cảm giác sợ hãi, giống như đang sợ bị bỏ rơi. Nhưng khi cánh cửa phòng tắm bị mở ra, Diệp Mộng Dư vội ngẩng đầu, tâm tình liền thay đổi, vậy mà cô còn tưởng anh đã bỏ lại cô rồi chứ.
Trên người Đường Tư Thành lúc này chỉ quấn mỗi chiếc khăn màu trắng ngang hông, anh chậm rãi đi lại phía cô, một tay còn cầm lấy chiếc khăn khác vò vò lên mái tóc vẫn còn ẩm ướt.
"Em dậy rồi à? Có đói không, chúng ta đi ăn sáng." , Vẻ mặt anh quan tâm nhìn cô hỏi.
Diệp Mộng Dư lắc đầu, "Tư Thành, chúng ta quay về thành phố đi."
Đường Tư Thành gật đầu, anh liền đi lại phía tủ quần áo, chỉ ' Ừ ' một tiếng, tâm tình bỗng nhiên mất hứng. Diệp Mộng Dư xoay mặt đi chỗ khác khi anh thản nhiên đứng đó cởi xuống chiếc khăn trên người, mấy ngày qua lúc nào anh cũng có loại hành động như vậy, luôn không cẩn thận mà thay quần áo trước mặt cô.
Cô hơi mím môi, anh không xấu hổ nhưng cô thì có đấy, tuy rằng thân hình anh rất đẹp nhưng cô vẫn chưa thật sự là vợ anh, ngày nào cũng nhìn anh thế này, cô rất lo lắng bản thân sẽ trở thành sắc nữ. Trên đường về, hai người đều không nói với nhau câu nào. Diệp Mộng Dư luôn chăm chú nhìn ra cửa kính, khi cô thở dài, Đường Tư Thành bên cạnh hơi liếc mắt nhìn qua.
"Nếu mệt thì cứ ngủ một lúc, tới nhà tôi sẽ bế em lên phòng."
Nghe vậy cô liền xoay qua nhìn anh, không phải câu này bình thường anh nên nói “tới nhà tôi sẽ gọi em dậy” hay sao?
Sao anh lại đổi thành “tôi sẽ bế em lên phòng” thế này.
Vẻ mặt cô ngơ ngác nhìn anh, chợt hỏi.
"Tư Thành, có phải sau khi đưa em về, anh sẽ đến gặp cô ấy hay không?"
Đường Tư Thành gật đầu, “Ừ...không thể không gặp.", anh chầm chậm đáp.
Diệp Mộng Dư im lặng, khi cô cúi đầu, rất ngoan ngoãn nói.
"Vậy anh đi đi, cảm ơn anh mấy ngày qua đã đưa em đi chơi, em rất vui..."
Anh lại gật đầu nhưng không lên tiếng, cô nói như thể đêm nay anh sẽ không quay về bên cô vậy.
Lúc anh tới nhà Đổng Gia Kỳ, bầu trời đã sập tối. Bên ngoài trời mưa lất phất, anh không có vào nhà mà chỉ gọi cô ấy xuống gặp mà thôi.
Đổng Gia Kỳ vừa nhìn thấy số điện thoại của anh thì vui mừng khôn xiết, đã mấy ngày rồi cô đều đến Vạn Lục tìm anh, thế nhưng không gặp.
Vậy mà đêm qua vừa nói với anh cô đã mang thai, hiện tại anh liền mò tới, đúng là một người đàn ông có trách nhiệm. Khi Đổng Gia Kỳ vừa ngồi vào xe anh, Đường Tư Thành liền đưa tay nhấn nút khoá cửa. Bên ngoài mưa ngày càng lớn, nói chuyện làm gì cho tốn thời gian.
Lúc này Đổng Gia Kỳ đã quay qua ôm anh thật chặt, khuôn mặt xinh đẹp còn tựa vào vai anh, giọng nói nũng nịu.
"Tư Thành, mấy ngày rồi không gặp, em nhớ anh lắm..."
Đường Tư Thành khẽ nhếch môi cười, liền lạnh nhạt đưa tay đẩy thân thể mềm mại đang bám lấy anh ra, bình tĩnh nói.
"Em thắt dây an toàn vào đi, tôi đưa em đến bệnh viện."
Đổng Gia Kỳ ngơ ngác, hơi nhích người ra, liền hỏi lại anh.
"Đến bệnh viện làm gì?"
Chắc không phải là đưa cô đi khám thai chứ, trong lòng Đổng Gia Kỳ thầm nghĩ.
Nhưng ngoài tưởng tượng của cô, anh chỉ thản nhiên đáp lại.
"Phá thai."
Cái gì, hai mắt Đổng Gia Kỳ chợt mở to nhìn anh, vẻ mặt không tin nổi.
Anh vậy mà còn chưa xác định cô thật sự đã có thai hay không đã dứt khoát đưa ra quyết định này, sao con người lại lạnh lùng và tàn nhẫn đến thế.
Đổng Gia Kỳ lập tức lắc đầu, một mực từ chối.
"Không, em không đi, em không muốn bỏ đứa bé này. Nó là con của chúng ta, sao anh có thể tàn nhẫn như vậy được..."
Đường Tư Thành nghe vậy thì chỉ cười cười, đưa mắt nhìn qua, lạnh lẽo nói.
"Không muốn cũng phải đi, chuyện này tôi đã quyết định, em không nên nói nhiều."
Nói xong anh liền nhấn ga, cho xe rời khỏi.
Ngồi bên trong, Đổng Gia Kỳ đã sợ đến xanh mặt, liền gấp gáp thú thật với anh.
"Tư Thành, Tư Thành...xin anh nghe em nói, em không có thai, em chỉ nói vậy để anh đến gặp em thôi, xin anh đừng đưa em đến bệnh viện."
Đổng Gia Kỳ vừa nói vừa khóc lóc bên tai anh, cô sợ rồi, không dám nữa.
Bởi vì một khi đến bệnh viện, chuyện không cũng thành có, nhất là Đổng Gia Kỳ lại là một ngôi sao đang lên trong làng giải trí, nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, cô làm sao còn chỗ đứng được nữa.
Đường Tư Thành lại cười nhưng cũng không dừng lại, anh không thích mạnh tay với phụ nữ, nhất là phụ nữ từng qua lại với anh.
Có điều đối với loại phụ nữ không biết trời biết đất, mưu mô toan tính như Đổng Gia Kỳ, anh không nhất thiết phải mềm lòng.
Năm đó anh qua lại với Đổng Gia Kỳ, còn tưởng rằng bản thân may mắn, đã gặp được một cô gái tốt. Hiện tại mới nhận ra, những lời của bà ta đều là sự thật.
Đổng Gia Kỳ đeo bám vào anh chỉ vì anh là ông chủ của tập đoàn Vạn Lục, người có thể khiến cô ta dễ dàng dấn thân vào con đường giải trí, chứ hoàn toàn không thật lòng yêu anh.
Đường Tư Thành lại đạp mạnh chân ga hơn nữa, chiếc xe màu đen sang trọng lập tức lao đi mỗi lúc một nhanh trên con đường ẩm ướt trống trải, khiến cho Đổng Gia Kỳ thật sự sợ đến xanh mặt.
"Tư Thành, Tư Thành...anh dừng lại đi, em biết lỗi rồi, từ nay em sẽ không phiền anh nữa..."
Vừa nói Đổng Gia Kỳ vừa khóc lóc cầu xin anh, bởi vì lúc nãy vẫn chưa kịp thắt dây an toàn, tình hình của cô ta bây giờ rất chật vật, vừa sợ vừa khóc bên cạnh anh. Đường Tư Thành nhếch môi, anh đã nói rồi Đường Tư Thành anh tàn nhẫn và vô tình hơn những gì Đổng Gia Kỳ cô nghĩ đấy.
Cuộc đời của anh sinh ra là để làm chủ mọi thế cuộc, không phải bị người khác chơi đùa cùng sắp đặt.
Một mình bà ta là đủ rồi, Đổng Gia Kỳ cô chưa đủ tư cách đâu.
Khi chiếc xe dừng lại, khuôn mặt xinh đẹp của Đổng Gia Kỳ đã không còn chút máu, trắng bệch đến khó coi.
Cô ta liền vội vã đưa tay mở cửa, trước khi rời khỏi còn nghe anh lạnh lùng nói.
"Tốt nhất như những gì em nói, sau này đừng phiền tôi nữa..."
Đổng Gia Kỳ sợ hãi bước đi, trong lòng tràn ngập căm hận, không lẽ nào nhanh như vậy người đàn ông này của cô đã đi yêu người khác, cô gái đó có gì tốt hơn cô chứ, chỉ là có chút danh phận, may mắn hơn Đổng Gia Kỳ cô thôi…
Khi anh quay lại, căn phòng của cô đã tắt đèn tối mịt. Cô đang nằm trên giường, hơi thở đều đặn. Đường Tư Thành đưa tay cởi áo, động tác mở cánh cửa phòng tắm nhẹ nhàng, giống như sợ đánh thức cô vậy. Một lúc, khi anh bước ra, cả người là một cỗ hơi thở sảng khoái. Đường Tư Thành chậm rãi đi lại phía chiếc giường mà cô đang nằm, đưa tay cởi xuống chiếc khăn đang quấn ngang hông, cả người trần trụi chui vào trong chăn.
Diệp Mộng Dư từ trong giấc mơ tỉnh lại, hình như cảm giác đang có ai đó ôm cô, còn bị cắn nuốt đôi môi thì phải. Cô giật mình mở mắt, vội đưa tay kháng cự, liền bị người đó hôn càng mãnh liệt hơn. Môi cô bị người đó mυ"ŧ mạnh, có cảm giác ran rát, sau đó còn bị kéo ra, đau đến khiến cô nhíu mày. Diệp Mộng Dư lập tức sợ hãi, thân thể đã giãy giụa không ngừng nhưng đến khi bên tai nghe thấy giọng nói.
"Là tôi...", cô liền dừng lại.
Đường Tư Thành hơi ngẩng đầu, lưu luyến rời khỏi môi cô, ánh mắt say đắm nhìn cô không rời.
Trong ánh sáng mờ ảo, Diệp Mộng Dư chỉ nhìn thấy một cặp mắt đang nhìn chằm chằm lấy mình, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Cô liền rùng mình, cánh môi sưng đỏ, khi cô định nhích người ra thì lại bị anh ôm chặt.
"Sao anh lại ở đây?", cô hơi nghi ngờ thị giác của mình, liền hỏi.
Giống như cô không hiểu nguyên nhân, vô cùng thắc mắc. Anh chưa bao giờ nằm ở đây bên cô cả, lần gần nhất là khi anh nói anh muốn làʍ t̠ìиɦ với cô nhưng khi đó vì cô trở bệnh anh liền rời đi.
Còn bây giờ…
Người anh hình như đang hoàn toàn trần trụi, da thịt anh mát lạnh giống như vừa tắm xong, còn có...ở bên trái đùi cô có một vật gì cưng cứng, đang chạm vào thì phải.
Diệp Mộng Dư rùng mình, hơi thở dần trở nên gấp gáp. Sau đó chợt nghe anh nói.
"Cái đó của em hết chưa?", giọng anh thật trầm ấm vang bên tai cô nhưng hình như câu hỏi này chẳng liên quan gì mấy thì phải.
Có điều cô vẫn lắc đầu, thành thật đáp, "Vẫn chưa."
Sao có thể hết nhanh như vậy nhưng anh hỏi để làm gì, Diệp Mộng Dư ngơ ngác nhìn anh. Giống như không có được câu trả lời như mong muốn, anh khẽ thở dài nhưng cũng không bỏ cuộc.
"Vậy tôi hôn ngực em được không?", anh lại chầm chậm hỏi, nhìn chăm chú lấy cô.
Diệp Mộng Dư nghe vậy thì muốn á khẩu, sao anh lại thẳng thắng quá vậy, có cần hỏi thẳng như vậy không.
Thấy cô đỏ mặt im lặng, Đường Tư Thành chợt cười, nụ cười có chút đắc ý.
"Vậy đêm nay em chịu khó ngủ cởi trần nhe, hơi lạnh nhưng tôi sẽ ôm em vào lòng, đừng lo..."
Khi môi anh định phủ xuống lần nữa, cô liền đưa tay ngăn cản. Đây không giống người chồng lúc trước của cô chút nào, sao anh càng ngày càng thay đổi quá vậy, cô hơi nghi ngờ vào cảm giác của mình, liền nói.
"Vậy mà em còn tưởng anh sẽ ở lại bên cô ấy chứ..."
Khi nói ra câu này, lòng cô chợt thắt lại, thật ra lúc quay về nơi này, cô chỉ muốn ôm lấy anh thật chặt , giữ anh lại, không muốn để anh đi.
Còn bây giờ khi anh quay về, cô lại hỏi như vậy, đúng là ngu ngốc.
Tuy Đường Tư Thành đang vô cùng gấp gáp nhưng cũng cẩn thận đánh giá biểu cảm trên gương mặt cô, anh bình tĩnh nói.
"Ở lại làm gì, cô ấy cũng đâu có thai, còn em...rất muốn tôi ở lại bên cô ấy sao?"
Diệp Mộng Dư vội vã lắc đầu, còn tưởng anh hỏi thật, gấp gáp trả lời.
"Không có, em chỉ là nghĩ như vậy, Tư Thành anh đừng hiểu lầm. Nếu anh ở lại, em sẽ rất đau lòng..."
Vừa nói biểu cảm trên gương mặt cô vừa thay đổi, nhìn vào chỉ muốn ức hiếp. Đường Tư Thành cười cười, lập tức cúi đầu hôn xuống môi cô.
Anh sờ sờ đưa tay mở chiếc đèn bên cạnh, anh muốn nhìn rõ khuôn ngực đầy đặn xinh đẹp của cô.
Đêm nay anh nhất định sẽ vấy bẩn chúng...