Buổi sáng hôm sau, Diệp Mộng Dư bỏ qua cảm giác khó chịu, cô muốn cùng anh lên núi ngắm bình minh.
Đường Tư Thành lại cam tâm làm trâu làm ngựa lần nữa, anh cõng cô. Lúc Diệp Mộng Dư bám vào lưng anh, lòng cô thầm nghĩ, rõ ràng lúc nãy cô đã có ý thuê xe vậy mà không hiểu sao anh lại từ chối, còn nói cái gì.
“Bình thường tôi ở trong phòng làm việc cũng cảm thấy nhàm chán, bây giờ ra ngoài nhất định phải vận động một chút, em đừng lo…”
Sau đó tình hình chính là như hiện tại, cô tựa đầu vào vai anh, thân mật không rời.
Lúc bọn họ đi gần tới đỉnh núi, một cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ đã hiện ra trước mắt.
Ở phía chân trời, một loạt ánh sáng đã từ từ toả ra, vừa ấm lại vừa dễ chịu. Buổi sáng sắc trời dịu nhẹ, không khí mát mẻ, xung quanh còn có tiếng chim hót, thật sự rất yên bình.
Diệp Mộng Dư lúc này đang đứng trước người anh, cô khẽ hít vào một hơi thật sảng khoái, biểu tình thoải mái, bất giác đã nở nụ cười.
Đường Tư Thành bỗng nhiên hơi nhích người, tiến lại gần phía cô hơn, cho đến khi lưng cô chạm vào người anh, Diệp Mộng Dư hơi nghiêng đầu nhìn lại.
"Tư Thành, anh thích bình minh hay hoàng hôn?"
Vậy mà anh còn tưởng cô sẽ nhìn anh bằng cặp mắt dè chừng, nghi ngờ anh định làm chuyện xấu, ai ngờ lại ngây thơ hỏi anh như vậy.
Đường Tư Thành cười cười, anh khẽ lắc đầu.
"Tôi không thích cái nào hết.", lúc này anh liền không nhanh không chậm đáp lại lời cô.
"Tại sao?" ,Diệp Mộng Dư ngơ ngác hỏi anh.
Hai tay Đường Tư Thành lúc này đã vòng qua ôm lấy người cô, để lưng cô chạm vào lồng ngực anh. Diệp Mộng Dư ngại ngùng, lập tức cúi đầu đỏ mặt nhưng cô vẫn yên lặng, lắng nghe lời nói của anh.
"Bởi vì bắt đầu hay kết thúc đối với tôi đều là mệt mỏi..."
Vừa nói anh vừa nghiêng mặt, cố tình để môi mình chạm nhẹ vào gò má mịn màng của cô, anh lại hôn cô.
Hành động này của anh khiến toàn thân Diệp Mộng Dư đều sởn hết gai ốc, cô hơi sững sờ, tim đập rất nhanh.
Đợi đến khi anh ngẩng đầu, khuôn mặt cô đã ngại ngùng đỏ như quả gấc, lại nghe anh nói.
"Nhưng nếu em thích cái nào thì tôi sẽ thích cái đó, tùy vào em..."
Diệp Mộng Dư mỉm cười, lộ ra hai lúm đồng tiền xinh đẹp. Lẽ nào anh đã toại nguyện với lời cầu xin của cô vào đêm hôm qua.
Chấp nhận yêu một người mới như cô. Sau đó bọn họ liền đứng ở đó thêm một lúc nữa, cho đến khi mặt trời đã dần lên cao, Đường Tư Thành vẫn ôm cô vào lòng, khuôn mặt anh thoáng ẩn ý cười, lộ vẻ yêu thương. Khi bọn họ quay lại, đã là giờ ăn trưa. Cô ăn không nhiều lắm, đa số là mấy món rau xanh.
Đường Tư Thành ngẩng mặt, anh đang chậm rãi cắt nhỏ miếng thịt bò trong đĩa, thấy cô kén ăn như vậy thì liền nhíu mày.
"Bình thường em ăn ít lắm sao?", giọng điệu anh không giấu được vẻ quan tâm, anh chợt hỏi cô.
Diệp Mộng Dư lúc này cũng ngẩng mặt nhìn anh, cô khẽ lắc đầu. Thật ra không phải là do cô kén ăn, chỉ là bệnh của cô nên hạn chế ăn mấy món có nhiều dầu mỡ, cho nên liền thành thật nói.
"Không có, chỉ là bệnh này của em ăn nhiều chất béo sẽ trở nên nghiêm trọng , thật ra em cũng ăn nhiều lắm đó, đại khái còn ăn được cả một con gà quay luôn..."
Đường Tư Thành vừa nghe cô nói vậy thì đã bật cười khanh khách, khuôn mặt lộ vẻ thích thú, thân hình của cô nhỏ nhắn như vậy, gà quay à, làm sao cô ăn nổi.
Diệp Mộng Dư chợt nhìn anh ngơ ngác, hình như cô chưa bao giờ thấy loại biểu cảm này của anh, bất giác lời nói đã bật ra khỏi miệng.
"Tư Thành, anh có biết không? Khi anh cười rộ lên như vậy thật sự rất đẹp trai nhe..."
Lời nói này của cô liền khiến anh sững sờ, bây giờ mới chợt phát hiện,hình như từ lúc biết cô cho đến hiện tại, anh thật sự đã cười rất nhiều.
Có lẽ một cô gái vừa ngọt ngào vừa đáng yêu như cô luôn mang lại cho người khác cảm giác dễ chịu và đối với anh loại cảm giác đó lại càng nhiều hơn.
Lúc này Đường Tư Thành đã đặt vào đĩa cô mấy lát bò mà anh đã cắt nhỏ, ánh mắt quan tâm nhìn cô.
"Em ăn đi, chỉ là một ít chắc không thành vấn đề chứ..."
Diệp Mộng Dư gật đầu, mỉm cười ngọt ngào đối diện với anh.
"Cảm ơn anh, Tư Thành!"
Buổi tối trước khi đi ngủ, anh lại ôm cô vào lòng, Đường Tư Thành hình như đã có thói quen ôm cô như vậy.
Lồng ngực anh dày rộng ấm áp, thân hình rắn chắc phía sau cứ dính sát vào lưng cô không rời.
Diệp Mộng Dư có cảm giác đây chính là hạnh phúc, loại hạnh phúc mà cô chưa bao giờ dám nghĩ đến.
Nhưng hiện tại anh cũng không chỉ đơn giản mà ôm cô, đôi môi anh lúc này đang tìm kiếm phần da thịt mềm mại trơn láng ở sau gáy cô. Khiến Diệp Mộng Dư có cảm giác nhột nhạt, hơi thở của anh cũng dần trở nên nặng nề, phả vào bên tai cô.
Có lẽ cảm nhận được cô gái nhỏ trong lòng khẽ rùng mình một cái, thân hình mềm mại cứ rúc vào người anh, gương mặt ửng đỏ vô cùng đáng yêu, Đường Tư Thành khẽ cười, anh rất yêu thích loại biểu cảm này của cô.
Chậm rãi đưa tay kéo nhẹ cổ áo cô xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn, anh hôn từ vành tai kéo dài một đường đi xuống, liếʍ láp da thịt mềm mịn của cô.
Một lúc anh chợt thì thầm bên tai cô, giống như đang nói với chính bản thân anh vậy.
"Mộng Dư, người em thơm quá, sao lại có thể thơm đến như vậy..."
Diệp Mộng Dư bối rối, nhịp tim đã đập nhanh không ngừng, rất nhanh Đường Tư Thành đã xoay người cô lại.
Khi môi anh phủ xuống, lồng ngực cô chợt có cảm giác mơ hồ đau nhói.
Nhưng cô không muốn anh dừng lại, hai tay bất giác đã vòng qua ôm lấy cổ anh.
Anh dùng hàm răng mình cắn xé môi lưỡi cô, anh hôn rất sâu, mới đầu là chậm rãi, về sau liền mãnh liệt, giống như như thế nào cũng không đủ.
Khi lưỡi anh tiến vào khuôn miệng cô, cô liền nhút nhát bất động, sự ngây thơ này khiến anh hài lòng, ý cười đã tràn ngập gương mặt.
Chiếc lưỡi của anh lúc này đang không ngừng càn quét tất cả ngõ ngách bên trong, lúc thì mυ"ŧ lấy, lúc lại chơi đùa.
Diệp Mộng Dư nức nở, mềm mại thở gấp dưới thân anh.
Một lúc khi anh đang nhiệt tình cuốn lấy lưỡi cô, chợt âm thanh của chiếc điện thoại bên cạnh đã reo lên không ngừng.
Đường Tư Thành bất giác nhíu mày, rất muốn xoay qua đập nát chiếc điện thoại cho xong.
Ai lại ngu ngốc gọi cho anh giờ này, cho dù không hôn cô nhưng đã trễ như vậy, thật khiến anh bực mình.
Có lẽ thấy điện thoại vẫn reo lên như vậy mà hình như anh vẫn còn chưa có ý định nghe máy, lại đang mυ"ŧ lấy môi lưỡi cô. Diệp Mộng Dư hơi xoay đầu, nhận lại chính là ánh mắt vẫn chưa thoả mãn của anh.
"Tư Thành, anh...anh nghe điện thoại đi.", hơi thở cô hổn hển, ngập ngừng nói trước khuôn miệng anh.
Đường Tư Thành lại nhíu mày càng chặt, lộ vẻ không hài lòng, anh hơi nhổm người , đưa tay cầm lấy điện thoại, là Đổng Gia Kỳ đang gọi cho anh.
Đang ân ái với vợ mà bạn gái cũ gọi đến thì sẽ có cảm giác như thế nào?
Thế nhưng có lẽ đối với Đường Tư Thành chính là không có bất cứ cảm giác gì.
Anh liền lạnh nhạt tắt máy, anh ghét nhất là bị người khác dây dưa, đã chia tay rồi thì nên chấm dứt.
Thầm nghĩ chắc Đổng Gia Kỳ lại muốn dùng mạng sống để uy hiếp anh nhưng có lẽ cô ấy đã không biết, Đường Tư Thành anh lạnh lùng và vô tình hơn những gì cô ấy đang nghĩ đấy.
Sau đó rất nhanh điện thoại liền có tin nhắn đến, anh không muốn nhìn cũng đã nhìn thấy.
Đổng Gia Kỳ nói là đã có thai với anh, trời ạ.
Đường Tư Thành quăng luôn chiếc điện thoại vào hộc bàn bên cạnh, lại cúi đầu định tiếp tục hôn cô.
Diệp Mộng Dư bị âm thanh kia làm cho giật mình, lập tức đưa tay ngăn cản.
"Tư Thành, có chuyện gì sao anh?"
Khi Đường Tư Thành lắc đầu, cô rõ ràng đã nhìn thấy được một sự khó chịu trong ánh mắt anh, trong lòng càng thêm thắc mắc.
Anh không nói gì, rất nhanh đã cúi xuống tìm kiếm đôi môi lần nữa. Anh hôn như thể rất yêu thích cảm giác hôn môi cô vậy, ngọt ngào không tả nổi.
Hồi lâu, anh mới chợt ngẩng đầu , hơi thở nặng nề phả trên gương mặt cô, anh chậm rãi nói.
"Cô ấy nói cô ấy có thai với tôi rồi..."
Khi anh nói ra câu này, biểu cảm vô cùng bình thản, giống như chuyện này không liên quan đến anh vậy.
Diệp Mộng Dư cúi đầu, cô hơi suy nghĩ, còn cố ý xoay mặt tránh đi ánh mắt của anh, một lúc mới nói.
"Vậy có cần đi xem thử là trai hay gái hay không?"
Đường Tư Thành nghe vậy thì liền bật cười, sau đó chỉ từ tốn đáp.
"Không cần, chỉ cần tôi bỏ em cưới cô ấy là được."
Diệp Mộng Dư mím môi, cô chỉ im lặng, sau một hồi suy nghĩ liền khổ sở nói ra.
"Vậy cũng được..."
Đường Tư Thành lại cười, khuôn mặt lộ vẻ vô cùng thích thú, nhìn chăm chú vào biểu cảm trên gương mặt cô.
Thôi bỏ đi, không chọc cô nữa, sắp khóc rồi. Người bệnh tim như cô, anh nên cẩn thận yêu thương một chút, không nên để cô khóc quá nhiều, nếu không anh biết lấy ai để khiến anh vui vẻ mỉm cười đây...