Buổi sáng, khi Diệp Mộng Dư tỉnh dậy, cả thân người đã bị Đường Tư Thành ôm vào lòng. Anh ôm cô từ phía sau, hơi thở còn đều đặn bên tai cô. Diệp Mộng Dư có cảm giác ấm áp, cũng không thắc mắc tại sao hiện tại anh lại ở đây. Chỉ biết rằng nếu anh đã quay lại, chứng tỏ anh có quan tâm đến cô, chỉ cần như vậy thôi, cũng đủ khiến cô ngập tràn hạnh phúc.
"Em dậy rồi à?", lúc này giọng nói của anh chợt vang lên phía sau, vậy mà cô còn tưởng anh vẫn còn ngủ chứ.
Diệp Mộng Dư gật đầu, chợt cảm thấy bọn họ hiện tại thật sự rất thân mật. Khi cô nhích người định ngồi dậy thì anh đã dứt khoát dùng tay chặn lại, ép cô nằm đó, trong vòng tay anh.
"Em định đi đâu?", giọng anh trầm ấm lạ thường hỏi cô.
Diệp Mộng Dư chớp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đã sáng như vậy, hôm nay anh không cần đi làm sao.
"Tư Thành, anh sao vậy?"
Lời nói của cô đánh bật lý trí anh, phải rồi anh đang làm gì vậy?
Nhưng anh lại không muốn rời khỏi, nhất là cảm giác dễ chịu này.
"Em nằm lại chút đi, không cần gấp như vậy.", anh nói.
Diệp Mộng Dư yên lặng, thật ra ban đêm cô rất mạnh dạn, cứ nhích người vào trong lòng anh, còn ban ngày sẽ trở nên nhút nhát, cái gì cũng sợ.
Hồi lâu cô chợt hỏi.
"Hôm nay anh không đi làm sao?"
Đường Tư Thành chợt yên lặng một lúc, từ nãy giờ anh vẫn còn chưa mở mắt, anh muốn hưởng thụ cảm giác này, không muốn rời khỏi. Lúc sau mới nói.
"Em đã khoẻ chưa?"
Đột nhiên anh hỏi cô như vậy, Diệp Mộng Dư đúng là thắc mắc, sao con người anh lại đổi chủ đề nhanh quá vậy.
Nhưng cô cũng gật đầu, đáp lại anh.
"Đã tốt hơn rồi, có lẽ ngày mai sẽ xin bác sĩ xuất viện..."
Bởi vì Diệp Mộng Dư rất rõ tình trạng sức khoẻ của mình, cô lại thường xuyên vào đây, cho nên không cần giấy tờ rườm rà, chỉ cần một cái gật đầu của bác sĩ, cô liền có thể rời khỏi đây. Nằm nghiêng người phía sau, Đường Tư Thành khẽ gật đầu, lúc này mới mở mắt, chăm chú nhìn vào nửa gương mặt cô.
"Đợi sau khi em khoẻ hẳn, tôi sẽ đưa em đi đâu đó vài ngày."
Đường Tư Thành lúc này khẽ nói, giọng điệu khá quan tâm. Là thật sao, cô khẽ mỉm cười, trong lòng có chút mong đợi. Qua ngày sau, Diệp Mộng Dư liền được xuất viện. Lần này Đường Tư Thành đã không thất hứa, anh đến đón cô. Ngồi trong xe anh, Diệp Mộng Dư lâu lâu lại cúi đầu mỉm cười, thật không tin nổi bọn họ hiện tại có thể tiến triển đến mức này.
Nhưng Đường Tư Thành không có chở cô về nhà, giống như những lời đã nói, anh đưa cô đi đâu đó mà nơi này lại có chút quen thuộc với cô.
Là núi Thương Minh.
Khi chiếc xe dừng lại trước khu nghỉ dưỡng, hai mắt cô mở to nhìn anh ngơ ngác, thật không ngờ anh sẽ đưa cô tới đây. Đường Tư Thành mở cửa đi xuống, sau đó liền vòng qua bên kia mở cửa cho cô. Diệp Mộng Dư nhìn anh, cô đứng thấp hơn anh cả cái đầu, ngước lên nhỏ giọng hỏi.
"Anh muốn cùng em đến nơi này?"
Đường Tư Thành gật đầu, buổi chiều nắng nhạt, gương mặt cô ửng đỏ trước mắt anh, rất đẹp.
Anh khẽ đáp, " Ừ."
Diệp Mộng Dư lại cúi đầu mỉm cười, không ngờ anh cũng có cùng sở thích với cô. Núi Thương Minh là một nơi nghỉ dưỡng rất lý tưởng, cách thành phố chỉ hơn một giờ lái xe, quang cảnh rất đẹp. Bên trong còn có suối nước nóng, cô đã đến đây vài lần, cho nên rất yêu thích. Lúc Đường Tư Thành và cô đi vào bên trong, hai nữ tiếp tân vừa nhìn thấy bọn họ thì liền chào hỏi.
Sau đó rất nhanh một người trong số đó liền dẫn cô và anh đi đến một căn phòng. Khi mở cửa bước vào, bên trong đầy đủ tiện nghi, lại còn vô cùng rộng lớn, có lẽ đã được đặt trước. Đường Tư Thành đi lại phía cánh cửa dẫn ra ban công, anh hơi mạnh tay kéo ra, một luồng không khí mát mẻ chợt ùa vào. Diệp Mộng Dư lúc này đang đứng phía sau ngơ ngác nhìn anh.
"Tư Thành, chỉ có một căn phòng thôi sao?", cô nhỏ giọng hỏi anh, trong lòng hồi hộp.
Nghe vậy anh liền xoay lại, gật đầu với cô.
"Ừ.", anh chậm rãi đáp.
"Vậy chúng ta sẽ ở chung sao?" Cô bối rối hỏi anh.
Anh lại gật đầu, lúc này anh đã đi lại chỗ cô, cầm lấy chiếc va li cạnh đó, kéo lại phía chân giường. Anh lấy ra một ít quần áo, toàn là của anh. Cô hơi nhướng mày, vậy mà anh không nói để cô còn chuẩn bị. Thế nhưng ở bên trong hình như còn có thêm vài bộ đồ khác, là quần áo của cô. Lúc Đường Tư Thành đặt những thứ đó lên giường, anh đã quay sang nhìn cô.
"Đây là do tôi đã nhờ thím Từ lên phòng của em lấy đi, em xem có thích hợp hay không?"
Diệp Mộng Dư ngạc nhiên, không ngờ anh lại là một người đàn ông tinh tế như vậy.
Cô khẽ gật đầu, liền nói.
"Cảm ơn anh, Tư Thành!"
Chiều muộn, con đường lên núi vắng lặng, Diệp Mộng Dư dừng lại, hơi thở nặng nề.
Đường Tư Thành đang đi bên cạnh, thấy cô như vậy, liền quan tâm hỏi.
"Em sao vậy?"
Diệp Mộng Dư lắc đầu, ngẩng mặt nhìn lên anh, khuôn mặt cô có chút nhợt nhạt.
Đúng là người bệnh tim như cô không nên vận động nhiều, vậy mà còn cố chấp, lúc nãy cứ muốn tự đi bộ lên.
"Em không sao? Chỉ là lâu quá không đi xa như vậy cho nên..."
"Em lên đi, tôi cõng em...", khi mà lời nói của cô còn chưa kết thúc thì anh đã chậm rãi khom người, đưa lưng về phía cô.
Diệp Mộng Dư lúc này chợt bối rối, cô khẽ lắc đầu, từ chối anh.
"Không cần đâu, em nặng lắm, không muốn phiền anh."
Cô thành thật nói ra, hơn nữa từ đây lên đó còn xa như vậy, cô không muốn tổn hao sức khoẻ anh. Đường Tư Thành nghe vậy thì chỉ cười cười, cô nặng hay không đương nhiên anh rất hiểu rõ. Còn có, nhìn cô như vầy anh cũng không chịu nổi.
"Nhanh một chút, không phải lúc nãy nói muốn ngắm hoàng hôn sao?"
Bây giờ trong lòng cô đột nhiên lại hối hận, biết trước như vậy lúc nãy cô đã cùng anh thuê xe đi lên. Thật ra cô cũng chỉ muốn có nhiều thời gian bên anh hơn một chút, lại không nghĩ sẽ làm phiền đến anh thế này. Có lẽ thấy cô cứ đứng im bất động, ngây ngốc nhìn mình, Đường Tư Thành có chút gấp gáp, vội đưa tay kéo thân thể cô chạm vào lưng mình, khẽ nói.
"Bám cho chắc đấy..."
Sau đó chính là anh liền cõng cô đi, Đường Tư Thành im lặng, anh rõ ràng là cảm nhận được một vật tròn tròn mềm mại đang chạm vào lưng anh, khiến anh rất nhanh đã bị giày vò. Khi bọn họ đi đến một dốc đá, ở phía sau Diệp Mộng Dư hơi nghiêng người nhìn xuống, sau đó liền tò mò hỏi anh.
"Tư Thành, nếu em bị rơi xuống thì anh có cứu em không?"
Đường Tư Thành cõng cô cũng không mấy vất vả, cô không nặng lắm, chỉ là da thịt phía sau lưng anh đã ngày một nóng, cảm giác giống như sắp bị thiêu rụi mất rồi, nếu có thể dừng lại, cởi ra trần trụi thì tốt biết mấy.
Anh không xoay đầu nhìn lại mà cứ chậm rãi bước tiếp, bình thản trả lời.
"Để xem em có kêu cứu hay không..."
Đây là câu trả lời gì chứ, vậy nếu cô bất tỉnh im lặng thì anh sẽ bỏ mặc luôn sao, con người anh sao lại vô tình đến như vậy. Nhưng cho dù là vậy cô vẫn rất vui vẻ với câu trả lời này của anh, còn có biểu cảm này của anh, thật sự rất cuốn hút. Diệp Mộng Dư khẽ tựa đầu lên vai anh, bờ vai dày rộng nay dựa vào thật là thoải mái, nếu có thể ngày ngày đều ở bên cạnh thì tốt rồi.
Sau đó, anh cõng cô đi thêm một đoạn, lúc bọn họ dừng lại, trời cũng vừa hạ nắng. Anh cõng cô đi tới những bậc thang gần đó, đứng từ vị trí này, rõ ràng lưng chừng núi Thương Minh chính là nơi bọn họ đang đứng. Cô quyết định rồi, lúc xuống sẽ cùng anh thuê xe, không phiền anh nữa. Ai kêu cô thích anh như vậy, anh lại chẳng cần có trách nhiệm đưa cô đi ngắm hoàng hôn.
Vậy mà không hiểu sao khi nãy anh lại đồng ý cùng cô đi lên đây như vậy. Diệp Mộng Dư khuôn mặt đã ngập tràn cảm kích, đưa mắt nhìn qua anh.
"Em uống không?"
Lúc này một tay anh cầm lấy chai nước, tay còn lại thì đang từ từ vặn lấy chiếc nắp, hỏi cô. Diệp Mộng Dư liền gật đầu, đúng là cô có chút khát. Sau khi nói cảm ơn, cô liền nhận lấy chai nước từ tay anh, hơi ngửa đầu uống vào một ít, dòng nước mát lạnh đang chạy dọc cơ thể, thật là dễ chịu. Khi cô ngửa đầu, anh chợt nhìn lấy, cổ họng anh lúc này bỗng trở nên khô khốc, hơi nóng dần lan khắp thân thể.
Cô gái này đúng là biết dụ hoặc anh, hay là cô ấy đang ngây thơ quyến rũ anh nhỉ. Khi cô uống xong, Đường Tư Thành có ý nhận lại chai nước nhưng anh không có cất vào mà chỉ cầm lấy ngửa cổ uống sạch, không còn một giọt bên trong. Diệp Mộng Dư mím môi, toàn thân cô bất động, anh như vậy mà cùng cô uống chung một chai nước, có thật hay không đây.
Khi ánh nắng đã không còn nữa, ở cuối chân trời có một lòng đỏ trứng gà đang từ từ toả ra nhiệt lượng, xung quanh là những đám mây đủ màu, nhìn vào thật sự rất đẹp.
Diệp Mộng Dư ngây ngốc nhìn đến, lần trước đến đây, cảnh tượng cũng không có đẹp như bây giờ. Đường Tư Thành đang đứng bên cạnh, khác với vẻ mặt đầy hưng phấn của cô, anh tỏ ra bình thản hơn nhiều nhưng khóe mắt cũng không giấu được sự hài lòng vui vẻ. Sau đó thì bọn họ cùng ngồi xuống, không có ngồi tựa đầu vào nhau như những cặp tình nhân gần đó, chỉ là ngồi như vậy, cạnh nhau mà thôi.
Lúc sau anh mới chợt nói.
"Em đã đến đây rồi à?"
Bởi vì lúc nãy thấy cô có vẻ khá quen thuộc với địa hình nơi này, còn biết ở trên này ngắm hoàng hôn rất đẹp, anh hơi thắc mắc nên muốn hỏi.
Diệp Mộng Dư nghe vậy thì liền gật đầu, "Lúc trước khi còn đi học em đã đến đây vài lần."
Khi đó cô đi cùng vài người bạn, bệnh của cô lúc đó cũng không nghiêm trọng như bây giờ, tuy có chút mệt nhưng không cần có người cõng như hiện tại.
Thấy cô có vẻ suy tư sau khi nói ra như vậy, Đường Tư Thành chỉ gật đầu, lại hỏi tiếp.
"Em đi cùng bạn à?"
Diệp Mộng Dư lại gật đầu mỉm cười, thành thật đáp.
"Ừm, là mấy người bạn học cùng..."
"Có cậu bạn kia của em nữa sao?"
Đường Tư Thành nhìn cô đột nhiên nhíu mày, hơi khó chịu hỏi. Diệp Mộng Dư bị biểu cảm này của anh làm cho ngơ ngác, sau đó liền lắc đầu.
"Không có, cậu ấy đâu có học chung với em khi đó, lên đại học chúng em đã không còn học cùng nhau..."
Cô là nói thật, cô và Tống Nhất Thần chỉ học với nhau ở cấp trung, lên đại học bọn họ liền ít gặp nhau, cho đến khi hôm đó cô vào bệnh viện thì mới tình cờ gặp lại.
Nghe nói cậu ấy vừa chuyển về, bọn họ đúng là rất có duyên nhe.
Nghe cô nói vậy, lúc này gương mặt anh mới quay lại vẻ điềm tĩnh, từ tốn gật đầu nhưng lại không nói gì nữa.
Diệp Mộng Dư nhìn anh một lúc, sau khi tận tình đánh giá biểu cảm trên gương mặt anh, cô mới khẽ nói.
"Tư Thành, em có thể hỏi anh một chuyện hay không?"
Thấy anh gật đầu, cô lại hỏi tiếp.
"Tại sao anh lại không thích bà ấy?", cô lấy hết can đảm mới dám hỏi như vậy, lần trước cô thật sự rất hiếu kỳ.
Có phải anh cũng giống như cô, đều bị họn họ lạnh nhạt.
Diệp Mộng Dư không nói rõ là ai nhưng trong lòng Đường Tư Thành đương nhiên hiểu được người cô đang nói đến chính là mẹ anh, Dung Tố Hà.
Anh khẽ thở dài, giống như không muốn nhắc tới chuyện này nhưng cuối cùng cũng lạnh nhạt lên tiếng.
"Bà ta không phải mẹ ruột tôi."
Khi anh nói ra câu này, khuôn mặt anh vô cùng lạnh lẽo, giống như đang kìm nén điều gì. Diệp Mộng Dư nhìn anh, có cảm giác không tin nổi vào chính tai mình, anh không phải con ruột của mẹ chồng cô sao, điều này sao có thể.
Nhưng hồi lâu cô cũng ngây thơ mà đáp lại.
"Thì ra là vậy, chả trách anh chẳng có điểm nào giống bà ấy cả..."
Nghe cô nói vậy vẻ mặt Đường Tư Thành liền thay đổi, tò mò hỏi lại.
"Chỗ nào không giống?"
Cô liền chớp mắt, đối diện với anh, từ tốn trả lời.
"Khuôn mặt."
Anh hơi cười cười, bao nhiêu cảm xúc khó chịu lúc nãy dường như rất nhanh đã tan biến sạch sẽ, không còn dấu vết, anh lại hỏi thêm.
"Có đẹp trai không?"
Diệp Mộng Dư đỏ mặt, cũng không dám nhìn thẳng anh nữa, cô liền xoay đầu, đưa mắt nhìn ra một chút ánh sáng còn sót lại nơi cuối chân trời, ngại ngùng mà nói ra.
"Cũng tạm được..."