[CAO H] Cưỡng Hôn

Chương 11: Chap 11

Trước Sau

break

Giữa khuya, Đường Tư Thành đột nhiên tỉnh giấc, là do thân thể mềm mại bên cạnh cứ không ngừng xoay qua xoay lại, bộ dạng giống như đang chịu đựng điều gì.

 

Đường Tư Thành nhìn qua, cô đang xoay lưng về phía anh, toàn thân run run, nhìn rất khổ sở.

 

"Em sao vậy?", anh chợt mở miệng hỏi, không giấu được vẻ quan tâm.

 

Diệp Mộng Dư hơi giật mình, biết bản thân đã không tốt đánh thức anh, trong lòng cô liền tự trách.

 

"Em...em không sao.", giọng nói của cô yếu ớt đáp lại, cố giấu đi nỗi đau đang giày vò cô mỗi lúc nhiều hơn.

 

Đường Tư Thành nhíu mày, lập tức xoay người cô lại. Thấy trán cô đã đẫm mồ hôi, anh liền lo lắng nói.

 

"Tôi sẽ đi gọi bác sĩ."

 

Nghe vậy Diệp Mộng Dư liền níu tay anh lại, gấp gáp ngăn cản.

"Không cần, không cần đâu, một chút nữa sẽ tốt hơn thôi..."

 

Vừa nói, hai mắt cô đã mờ mịt nhìn anh, qua ánh sáng mờ ảo, cô lại chẳng thể nhìn rõ được gì, nɠɵạı trừ cảm giác nóng hổi từ hơi thở của anh đang phả vào gương mặt cô.

 

Đường Tư Thành nghe vậy thì cũng không có bỏ xuống lo lắng trong lòng, anh nhìn chằm chằm lấy cô không rời, sau đó giống như đang suy nghĩ điều gì, bất giác anh đã đưa tay ôm lấy cô vào lòng.

 

Khi thân thể bọn họ tiếp xúc với nhau, một cảm giác ấm áp chưa từng có tràn ngập trái tim cô. Lúc trước không phải bọn họ chưa có loại đụng chạm thế này nhưng đó không thể gọi là ôm, còn bây giờ… Hai tay anh lúc này đã vòng qua siết chặt cô vào người anh hơn, còn để đầu cô được tựa vào một bên khuôn ngực rắn chắc của anh.

 

Giọng nói của anh lúc này chợt vang lên trên đỉnh đầu cô.

 

"Em thường xuyên bị như thế này sao?", Đường Tư Thành trầm giọng hỏi cô.

 

Diệp Mộng Dư trong lúc mơ màng, cô chỉ khẽ gật đầu, còn muốn tranh thủ sự quan tâm này của anh.

 

"Tư Thành, có phải em rất phiền phức hay không?"

 

Hồi lâu, khi mà cơn đau đã dịu đi không ít, Diệp Mộng Dư chợt thì thầm hỏi anh. Giọng nói của cô thật nhỏ, giống như còn sợ chính bản thân mình sẽ nghe thấy.

 

Cô sợ đến cả bản thân mình cũng thấy khinh rẻ sự có mặt của cô trên cõi đời này, lại càng sợ anh cũng sẽ nghĩ như vậy.

 

Đường Tư Thành chợt im lặng một lúc, giây phút đó Diệp Mộng Dư còn cho rằng anh cứ như vậy mà bỏ qua câu hỏi này của cô nhưng cuối cùng anh lại nói.

 

"Tôi chưa bao giờ thấy em phiền phức, cho dù em có bệnh hay không , đối với tôi cũng chẳng khác nhiều lắm đâu..."

 

Câu nói này của anh rốt cuộc là dịu dàng hay là lạnh nhạt. Diệp Mộng Dư im lặng, cô đang lắng nghe nhịp tim của anh, anh nói như vậy là có ý gì, thật lòng cô cũng không hiểu.

 

Có lẽ nếu cô không có bệnh anh cũng không dành sự quan tâm này cho cô và nếu cô không có bệnh, chưa chắc gì cô đã nằm ở đây, bệnh cạnh anh thế này.

 

Lúc này cô đã dựa sát vào anh hơn, giống như luyến tiếc cái ôm này, sớm muộn gì cũng phải trả lại cho người khác.

 

Cô lại thì thầm hỏi anh.

 

"Cô ấy có đẹp hay không?"

 

"Ai?", Đường Tư Thành hơi bất ngờ với câu hỏi này của cô, anh liền hỏi lại.

 

"Cô gái anh yêu, cô ấy có đẹp hay không?"

 

Diệp Mộng Dư lại hỏi anh lần nữa.

 

Khi anh trả lời, rõ ràng trái tim cô không bệnh cũng đau.

 

"Rất đẹp.", anh thản nhiên đáp.

 

Diệp Mộng Dư gật đầu, chợt im lặng một lúc, cuối cùng lại yếu ớt nói ra.

 

"Vậy sau này hai người nhất định sẽ sinh con rất đẹp..."

 

Bởi vì vẻ ngoài của anh sáng ngời như vậy, cô gái kia lại xinh đẹp hơn người, hai người sẽ rất hạnh phúc nha.

 

Cô đúng là có chút ghen tị.

 

Không hiểu sao khi lắng nghe câu nói này của cô, Đường Tư Thành chỉ khẽ thở dài, sau đó liền 'Ừ' một tiếng, giống như cho có lệ.

 

Sinh con à, điều này anh chưa từng nghĩ tới. Sau đó bọn họ chợt rơi vào im lặng, Đường Tư Thành cứ ôm cô như vậy, cho đến khi hơi thở của cô đã dần đều đặn trong lòng anh.

 

Lúc này anh mới khẽ cúi xuống, nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của cô, giống như lại suy nghĩ điều gì, anh chợt cúi thấp đầu hơn nữa, tìm kiếm đôi môi cô.

 

Khi anh chạm vào, một cảm giác mềm mại ngọt ngào khiến tâm trí anh trở nên tê dại, trước nay chưa từng có.

 

Anh như vậy mà đi lén lút đi hôn một cô gái...người đó còn là vợ của anh.

 

Hồi lâu, cuối cùng anh cũng ngẩng đầu, rời khỏi đôi môi cô. Khi anh ngã người nằm xuống, vẻ mặt hài lòng, lúc sau hơi thở của anh cũng dần đều đặn vang lên trong căn phòng mịt tối.

 

Buổi sáng, khi Diệp Mộng Dư thức dậy, bên ngoài trời đã bừng sáng. Đường Tư Thành không có bên cạnh, có lẽ anh đã rời đi từ lâu.

 

Khẽ chống tay ngồi dậy, có lẽ là do uống quá nhiều thuốc giảm đau, hiện tại đầu óc cô cứ mơ mơ màng màng, cả người không được tỉnh táo.

 

Lúc này, cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra, Đường Tư Thành đứng đó, bộ dạng nhàn nhã, một tay còn đang cầm lấy cúc áo bên tay kia chậm rãi thắt lại, vẻ mặt bình thản.

 

Diệp Mộng Dư nhìn anh lộ vẻ ngạc nhiên, vậy mà cô còn tưởng anh đã rời đi rồi chứ.

 

Đường Tư Thành thấy cô nhìn mình như vậy khóe miệng hơi cười, anh không nói gì liền đi lại phía sô pha cầm lấy áo khoác.

 

"Buổi chiều anh có đến nữa hay không?", Diệp Mộng Dư quyết định lấy hết can đảm hỏi anh.

 

Bởi vì trong lòng cô rất hy vọng anh sẽ quay lại, cô muốn gặp anh nhiều hơn một chút.

 

Đường Tư Thành gật đầu, vừa mặc áo khoác vừa nói.

 

"Có thể, hôm nay tôi cũng không bận nhiều lắm, buổi chiều sẽ quay lại."

 

Là thật sao, trong lòng Diệp Mộng Dư liền cảm thấy vui vẻ.

 

Cô mỉm cười gật đầu, còn để lộ hai lúm đồng tiền xinh đẹp.

 

"Vậy em chờ anh."

 

 

Đường Tư Thành lại gật đầu, khi anh đi ra đến cửa, giống như chợt nhớ ra điều gì, trước khi rời khỏi còn nói.

 

"Em nghỉ ngơi nhiều một chút, còn có...đừng quá thân mật với cậu bạn đó của em , tôi không muốn nhìn thấy lần nữa..."

 

Diệp Mộng Dư ngơ ngác, không hiểu lắm về câu nói này của anh, cô liền tò mò hỏi lại.

"Anh muốn nói đến Nhất Thần sao?"

 

Bàn tay Đường Tư Thành đang chạm vào nắm cửa, nghe cô hỏi vậy, anh đã dừng lại động tác, xoay lại nhìn cô.

 

"Ừ...", anh khẽ đáp.

 

Diệp Mộng Dư thấy biểu hiện này của anh, lại nhớ đến vẻ mặt của anh ngày hôm qua, cô liền gật đầu.

 

"Em biết rồi.", cô nhỏ giọng đáp lại anh.

 

Thấy cô ngoan ngoãn như vậy, anh liền hài lòng, khuôn miệng anh hơi cười, sau đó liền mở cửa, xoay người rời khỏi. Ngồi ở lại, Diệp Mộng Dư vẫn giữ vẻ mặt khó hiểu, trong lòng thầm nghĩ, dường như anh rất không thích cậu bạn này của cô thì phải…

 

Cả ngày hôm đó, tâm tình của cô rất vui vẻ. Nhớ đến nụ cười của anh lúc sáng trước khi rời khỏi, lại còn vẻ mặt điển trai chói sáng ngời ngời của anh, trong lòng của cô thật sự rất mong chờ. Có điều, cả buổi chiều hôm đó cô chờ rồi lại chờ, đến cuối cùng cũng không thấy anh đến.

 

Cái cảm giác thất vọng của ngày hôm đó lại đột nhiên ùa về, len lỏi trái tim cô.

 

Cô hết ngóng rồi lại mong, lâu lâu lại nhìn về phía cánh cửa. Đến tận khuya, khi cô mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, lúc này Đường Tư Thành mới mở cửa đi vào.

 

Anh đứng đó nhìn cô một lúc, lát sau liền nằm xuống bên cạnh, khẽ đưa tay ôm cô vào lòng, giống như một thói quen vừa bắt đầu từ đêm hôm qua.

 

Anh vừa từ chỗ Đổng Gia Kỳ trở về, khuôn mặt còn vương vẻ lạnh nhạt. Thật không ngờ Đổng Gia Kỳ dám nói những lời đó với anh. Lúc chiều khi vừa rời khỏi phòng làm việc, Đổng Gia Kỳ liền gọi cho anh, giọng nói nghe qua giống như đã uống không ít rượu.

 

Còn nói nếu anh không đến, cô sẽ cắt cổ tay tự tử. Nghe đến đó Đường Tư Thành đã tức giận đến mức không chịu nổi, anh liền lập tức đi đến nhưng không phải là để ngăn cản mà là nói cho Đổng Gia Kỳ biết, chuyện của bọn họ nên kết thúc tại đây.

 

Trên đời này chỉ có một người có thể uy hiếp được anh mà người đó lại không phải là Đổng Gia Kỳ cô ta.

 

Sau đó mặc cho Đổng Gia Kỳ có ra sức khóc lóc, năn nỉ thế nào, còn nói cô chỉ là nói vậy để khiến anh đến gặp mình mà thôi, Đường Tư Thành đều bỏ ngoài tai, lạnh lùng rời khỏi.

 

Con người anh ghét nhất là loại phụ nữ như vậy, uy hiếp anh sao, chỉ mình bà ta là đủ rồi, không nên có thêm người khác.

 

Lúc này, Đường Tư Thành khẽ đưa bàn tay chạm vào gương mặt của cô gái nằm bên cạnh, hình như cô đã khóc, nước mắt còn đọng lại không ít.

 

Anh chợt cảm thấy có lỗi, người bệnh như cô thì cần có người ở bên chăm sóc, anh không nên tiếp tục lạnh nhạt, cho dù thế nào cô gái này cũng là vợ của anh...

 

break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc