Mưa không có dấu hiệu ngừng lại.
Đinh Sở càng không hề có ý định rời đi.
Đinh Sở lại ngồi xuống cạnh giường, ngón tay xoa nắn lấy tấm ga giường bằng tơ lụa được mua từ Pháp về dùng khi họ mới cưới. Hắn đã từng nghĩ tới, làm tình với một người phụ nữ trên tấm ga giường so với da thịt còn mềm mại hơn sẽ sảng khoái biết bao... Đáng tiếc, sau này hắn chưa bao giờ có suy nghĩ như vậy nữa rồi.
Hắn chậm rì châm điếu thuốc.
Tàn thuốc lá đỏ hồng.
Hắn cố ý làm vậy, khói thuốc lượn lờ chập chờn giữa các ngón tay, không khí tràn ngập mùi thuốc lá, như con quỷ xúi giục con người phạm tội.
Thật lâu sau, hắn quay đầu nhìn chằm chằm vào cô đứng lặng bên cửa sổ.
Chỗ nào khác biệt đây?
Đinh Sở đánh giá.
Bộ dạng cô vô lực rũ vai xuống, khiếp đảm cuối đầu, nhưng cô không hề rùng mình nữa. Mùi thuốc lá từ trước đến nay có thể làm người vợ trên danh nghĩa của hắn ho muốn chết, như thể ho luôn cái phổi ra ngoài, vậy mà hôm nay lại không như vậy.
Đinh Sở nhướng một bên lông mày.
A... Buổi chiều tối dì trợ lý có gọi điện thoại, nói ŧıểυ thư ngã cầu thương, bị thương cái trán, tuy nhiên không cần đến bệnh viện, nhưng nhìn hiện tại, cô gái ngu ngốc này khẳng định là đã bị chấn thương sọ não, nên mới không biết đến sợ là như thế nào.
Đột nhiên, hắn hiểu ra.
Đinh Sở mỉm cười, dùng miệng ngậm lấy điếu thuốc, chậm rãi đứng dậy.
Hắn, mỗi một cái động tác đều lộ ra sự thong dong, như một con sói giảo hoạt, nhiều gian trá, bình tĩnh và điềm tĩnh trong đầu hắn giống như những đường nét trên cơ thể được bọc sau lớp quần áo, âm nhu và đẹp đẽ không thể giải thích.
"Cùng cô phân cao thấp, chút xíu nữa liền muốn giống như cô ngu ngốc luôn rồi."
Hắn hàm hồ mở miệng, làm làm cho TRẦN MAI ĐÔNG hiểu được hắn đang xem thường, khinh thị cô.
"Mai Phù, đừng nghe lời Mai gia, bọn họ có thể đưa cho cô, tôi cũng có thể đưa cho cô cái tốt hơn, cái phòng này dành cho cô, dù sao tôi cũng không muốn Phí Văn vào ở, Hảo thẩm lưu lại cho cô, để cho thẩm chăm sóc sinh hoạt thường ngày của cô, ai chẳng biết tôi là người không dễ dàng đàm phán như vậy, nhưng mà tôi không muốn nắm tay cô ký tên, bởi vì so với người Mai gia, tôi còn coi cô là con người."
Trước khi Đinh Sở ra khỏi phòng, hướng TRẦN MAI ĐÔNG nói qua, cũng mặc kệ cô có hiểu hay không. Bởi vì trong lòng hắn càng sốt ruột, lo lắng cho người phụ nữ trên màn hình điện thoại hơn.
Lúc này, hắn muốn gặp chính là người phụ nữ tên là Phí Văn.
ĐINH SỞ chân trước rời đi, chân sau TRẦN MAI ĐÔNG đuổi theo.
Dĩ nhiên không phải muốn tóm lấy ĐINH SỞ hỏi cho rõ, mà là vững vàng đem cửa phòng đóng và khóa lại.
TRẦN MAI ĐÔNG cuối cùng mới hít thở một hơi.
Nhưng cô sợ hãi không phải vì ĐINH SỞ nhìn chăm chú mà chính là chính mình trong gương.
Rõ ràng chỉ là nhìn thoáng qua mỹ nữ trong gương, nhưng đủ để làm cô kinh hãi.
Bởi vì, đây không phải là cô.