Ngoài cửa sổ, mưa bắt đầu rơi tí tách tí tách.
Trần Mai Đông bị đánh thức bởi một phần là tiếng mưa, một phần là do gió lạnh.
Lúc đầu vừa mở mắt, cô ấy còn mơ mơ màng màng.
Tất cả đều diễn ra trong vô thức, cô đứng dậy khỏi ghế salon, đi đến bên cửa sổ, đóng lại cửa sổ thủy tinh, để ngăn tiếng mưa rơi, đột nhiên cô giật mình một cái, trong nháy mắt cô tỉnh đến không thể tỉnh hơn.
Nơi này...
Không phải nhà của cô...
Cô ở tại thành phố T, nhưng đây lại nơi hỗn tạp.
Không có cách nào, chỗ này tiền thuê tiện nghi hơn.
Chỗ ở cũ của TRẦN MAI ĐÔNG thì chủ thuê không có ý định sửa sang lại, cũng không quan tâm đến việc có người chết hay không, ông chỉ dùng tấm ván gỗ chia cách thành từng phòng nhỏ, cho du khách ngoài thành phố thuê, cho những cô gái hành nghề đặc biệt, hoặc những nghèo nghèo đến quỷ cũng thương thuê ở....
TRẦN MAI ĐÔNG cũng là nghèo đến đáng thương.
Trong phòng chỉ bày một cái giường đơn, không có cửa sổ, chỉ có một cái quạt nhỏ trên tấm ván gỗ. Quần áo và vật lặt vặt được đặt trên tủ đầu giường, nếu không nhét đầy quần áo vào thì chợt có con gián bò qua dưới gầm giường. Mà ra khỏi phòng, đi qua hành lang, đi đến cuối sẽ thấy phòng tắm và nhà bếp dùng chung.
Nếu như muốn nói cảm thấy ở đây thế nào, thì có thể nói là nó đặc biệt tồi tàn đi.
Không phải chỉ có chỗ ở, ngay cả cô cũng ngửi thấy mùi nghèo khổ trên người mình.
Nhưng...
Giờ phút này, đôi chân trần của cô đang giẫm trên nền gạch hoa bóng loáng chứ không phải nền xi măng thô ráp.
Cô có thể cảm nhận được cảm xúc lành lạnh từ lòng bàn chân.
Không tin vào ma quỷ, TRẦN MAI ĐÔNG nhắm mắt lại.
Một giây, hai giây, ba giây...
Lại lần nữa, mở mắt ra.
Không thay đổi
Nơi này thật sự không phải chỗ cô thuê.
Nếu muốn nói, đây giống như phòng mẫu hoặc là một phòng khách sạn năm sao nơi cô làm nhân công dọn dẹp. Nó gọn gàng, sáng sủa, rộng lớn thoải mái dễ chịu, nhưng không có dấu vết của người ở, hoang vu.
Cho nên...
Nơi đây là?
TRẦN MAI ĐÔNG sững sờ tại chỗ. Cửa phòng được đẩy từ bên ngoài vào.
Đó là một người đàn ông cao và gầy.
Trong vô thức, TRẦN MAI ĐÔNG tránh đi ánh mắt của người đàn ông, hạ ánh nhìn xuống dưới thì thấy cổ áo sơ mi của anh ta mở ra, không thể không nói, đường cong cổ của anh ta rất đẹp.
Người đàn ông toát ra khí chất làm người khác rất sợ, khiến cô khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Qủa nhiên, người đàn ông lạnh lùng cười: "Nghe nói cô không ký giấy chứng nhận ly hôn? Ngu ngốc, cô không biết ký hay sao? Hay là Mai gia có người bảo cô không ký?" Giọng hắn trầm thấp lộ rõ hắn có bao nhiêu không vui, như có một con dao ẩn trong nụ cười đó.
Ngu ngốc?
Mai gia?
Giấy chứng nhận ly hôn?
TRẦN MAI ĐÔNG nhíu mày, ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng thấy rõ nét mặt người đàn ông.
So với người bình thường thì người đàn ông này có khuôn mặt được xem như rất tinh xảo, tuy nhiên hơi gầy một chút nhưng TRẦN MAI ĐÔNG vẫn chú ý đến anh ta một lúc, cảm thấy không có người mẫu nam nào đẹp bằng anh ta.
Đôi mắt một mí dài, sáng ngời sống động, mũi thẳng tắp vẫn đang phập phồng, đôi môi hơi dày lại thêm vẻ gợi cảm khó tả. Hết thảy đều coi là tốt, nhưng sắc mặt kia thì khó nói có bao nhiêu khó coi.
TRẦN MAI ĐÔNG tràn đầy hoài nghi, cô nhanh chóng nuốt sự hoài nghi này xuống bụng.
Cô không phải nhỏ tuổi nữa, TRẦN MAI ĐÔNG biết bản thân cần tuân thủ một đa͙σ lý - Không nói lời nào, không phạm sai lầm.