Thẩm Dược Phi đi đến ghế sofa, đứng trước mặt hắn cau mày hỏi: “Ý chú sắp đặt là sao?”
“Kể lại mọi chuyện đã xảy ra ở trên đó, tôi sẽ nói cho cô biết.” - Hắn kéo một hơi từ điếu thuốc, song nhả ra khói và mùi bạc hà.
Cô đứng trước mặt hắn, khoanh tay nhớ lại… kể cho hắn nghe: “Đêm hôm qua, ở trên tầng 2… mới đầu ngài Sebastián Montoya dẫn tôi đi xem và giới thiệu về dự án vĩ mô sắp tới của ông ta. Sau đó thì dẫn tôi đi tới cuối hành lang, trong đó có một căn phòng VIP. Lúc tôi mới vào, hầu như đều là những người đứng đầu các hội hoặc tổ chức, gồm có hội Phoenix Division, thái tử hoàng tộc Thái Lan, tổ chức liên minh Iron Nexus, và cả Lạc Tinh Vũ, người cổ tổ chức Crimson Covenant nữa. Có một giao dịch ở đó, giữa người đứng đầu của tổ chức Phoenix Division và ông Sebastián Montoya. Nhưng sau khi giao dịch kết thúc, tôi không hiểu vì sao… người đứng đầu hội Phoenix Division lại ra tay giết chết cả ông Sebastián Montoya và phu nhân. Rõ ràng đó là một giao dịch sòng phẳng, tiền trao thì hàng lấy… không phạm vào quy tắc, hà cớ gì phải làm như thế?”
Thẩm Dược Phi khó hiểu kể lại cho hắn nghe, từ tối hôm qua… đến tận bây giờ, cô vẫn cảm thấy giao dịch giữa hai người họ có gì đó rất cấn.
Là vì ngài Sebastián Montoya chỉ đi cùng với phu nhân nên mới bị ám sát? Hay là vì ông ta còn ȶᏂασ túng những chuyện khác, hoặc làm như vậy để khẳng định vị trí chăng? Thẩm Dược Phi khoanh tay đi tới đi lui, cô nghĩ đến nát óc vẫn là không hiểu.
Tại sao bọn họ lại làm vậy, và những biểu hiện thờ ơ của những người bên trong căn phòng đó là như nào.
“Ha, tôi hiểu rồi… Để tôi dạy cho cô một điều này. Đừng ngạc nhiên vì những lời tôi sắp nói ra. Chuẩn bị tâm lý sẵn đi.” - Khóe môi của hắn bất giác cong lên, hé ra nụ cười nhạt.
Dường như Sở Lệ Thâm đã hiểu và cũng đã tưởng tượng ra được cảnh tượng đêm qua, bên trong căn phòng VIP đó là như nào rồi.
“Chú nói đi, tôi không sợ… đêm qua tôi còn ở trong căn phòng đó, chứng kiến bọn họ thẳng tay rút súng giết người. Thì lời nói của chú, đủ sức để dọa tôi sao?”
Cô đi tới ghế sofa ngồi kế bên cạnh hắn, quay ngoắt ra ngoài cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Cô co chân trên ghế, phần vạt áo sơ mi phất lên, làm lộ ra đôi bờ mông trắng và tròn của cô.
Hắn liếc nhìn, không mất tập trung mà nói: “Người đứng đầu của hội Phoenix Division mà đêm qua mời rượu cô, ông ta chính là Tư Điểu. Ông ta được mệnh danh là đứa con ác quỷ do chính De Rossi ở thành Rome của nước Ý đào tạo.”
Thẩm Dược Phi vừa nghe hắn nhắc đến ngài De Rossi, cô quay ngoắt đầu lại nhìn hắn, hai mắt trợn tròn mở to hết cỡ, nắm lấy cổ áo của hắn hỏi: “Làm sao anh biết được ngài De Rossi ở thành Rome?”
“Cô cũng biết ông ta? Ha, nực cười thật… trong cái thế giới ngầm này… De Rossi chính là biểu tượng mà bất kỳ ai cũng muốn lật đổ hoặc sánh ngang ông ta. Cô có biết không, mọi nguồn tiền trên thế giới, kể cả những giao dịch bất hợp pháp, ông ta cũng đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Ngay cả khi ông ta biết rằng mình sắp chết, vẫn cố gắng đẩy những mầm mống mà ông ta nuôi dạy đi một nơi khác. Để tự lãnh cái chết của mình… ông ta chính là tượng đài mà hàng ngàn người ngoài kia muốn lật đổ và chiếm vị trí của ông ta.” - Hắn nói cho cô nghe.
Cô dần thả lỏng đôi bàn tay đang nắm lấy cổ áo của hắn, cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi: “Vậy thì sao? Chú nói… Tư Điểu là đứa con ác quỷ do chính De Rossi tạo ra, nghĩa là sao?”
“Tư Điểu chính là đứa con đầu tiên khi ông ta nhận nuôi. Ông ta đã huấn luyện Tư Điểu rất khắc nghiệt, dạy cho ông ta rất nhiều thứ, nói đúng hơn là… Tư Điểu chính là một phiên bản sao chép từ ông De Rossi, chỉ là tàn độc hơn, nhẫn tâm hơn, lạnh lùng hơn, độc đoán hơn gấp ngàn lần. Sỡ dĩ, Tư Điểu từ thành Rome quay trở về thành phố Châu Liên, là vì không hòa hợp với De Rossi trong cách giao dịch hàng cấm. Nghe nói, ông ta tới Châu Liên để xây dựng một đế chế riêng cho mình. Đó là lý do vì sao hội của ông ta lại đang đứng ở vị trí số 1 trong thế giới ngầm.”
Hắn kể, đưa tay cầm điếu thuốc đang tàn dần vì lời hắn kể, khẽ đưa lên miệng hút một hơi thật sâu. Sở Lệ Thâm nghiêng người, ôm lấy eo của cô, phả khói hương trong miệng ra, mùi bạc hà hơi the và cay xộc lên mũi của cô. Thẩm Dược Phi có chút khó chịu, cô muốn đưa tay lên quạt cho bay khói thuốc thì hắn vịnh lại.
“Đừng, tập làm quen đi. Nếu không làm quen… sau này khi làm nhiệm vụ, sẽ chết đấy.” - Giọng hắn trầm ấm, nhẹ nhàng nhắc nhở cô.
Thẩm Dược Phi cũng không đưa tay lên quạt nữa, cô gắng làm quen với mùi khói thuốc. Cô tò mò hỏi: “Vậy còn chuyện xuân dược… chú nói có sắp xếp từ trước, là như nào?”
“Ông De Rossi vốn dĩ không có vợ cũng không có con, những mầm mống mà ông nuôi dạy… có một nguyên tắc, đó chính là cấm dục, cấm động lòng, dù là trai hay gái. Năm đó, Tư Điểu cùng ông ta tới Châu Liên… vô tình gặp một người phụ nữ xinh đẹp tên là Đàm Hoa Dương, bà ta là người xinh đẹp nhất ở sòng bạc Casino lúc bấy giờ. Ngay từ lần đầu gặp, ông ta đã thầm thích bà. Bọn họ vụng trộm với nhau cũng được khoảng 1 tháng, thì ông De Rossi phát hiện ra. Sau đó cho người giết chết người phụ nữ tên Đàm Hoa Dương đấy. Thế là ông ta ôm hận trong lòng, quyết định rời khỏi ông De Rossi để lập nên một đế chế mới.”
Sở Lệ Thâm xoa eo của cô, lại thu tay về hút một hơi từ điếu thuốc lá.
“Cô biết điều buồn cười nhất là gì không?” - Hắn hỏi cô.
“Là gì?” - Thẩm Dược Phi nghiêng đầu, kề cằm lên vai hắn hỏi.
“Là trong lúc mà Tư Điểu đang cố gắng xây dựng cho mình một đế chế hùng mạnh để đường đường chính chính lật đổ ông De Rossi, thì ông ta đã bị thiêu rụi tại hòn đảo tư như Golden Horizon của mình rồi. Khi ông ta biết tin, thay vì cảm thấy vui vẻ thì lại cảm thấy căm phẫn. Tôi nhớ đợt đó, ông ta dường như phát điên… cho thuộc hạ truy tìm khắp nơi người đã sát hại ông De Rossi, nhưng kết quả vẫn là bằng không. Trong năm đó, ông ta dần trở nên nghiện rượu, mê cờ bạc, bê tha trong việc làm ăn, dùng các thuốc phiện rồi ma túy, sau đó là chơi gái. Chuyện chơi gái, ông ta nghiện đến nổi… bất kỳ bữa tiệc nào, trong ly rượu của ông ta cũng phải có bỏ xuân dược vào. Tôi cũng chả hiểu ông ta làm vậy để làm gì. Bây giờ thì đỡ nhiều rồi, cũng đã bắt đầu tỉnh táo lại để tham gia chiến trường khốc liệt. Nhưng còn về độ chơi gái… bất cứ ai lọt vào tầm mắt của ông ta, đã đổi ly rượu thì không thể chối được.” - Hắn bật cười, kể mọi chuyện cho cô nghe.
Thẩm Dược Phi thấy không đúng, nếu cô lọt vào tầm mắt của ông ta… thì đã không để đi dễ dàng như vậy rồi. Cô lắc đầu, giật điếu thuốc từ tay của anh, vùi đầu thuốc lá vào gạt tàn thuốc trên bàn. Cô tò mò hỏi: “Không đúng lắm… vì nếu tôi lọt vào tầm mắt của ông ta. Tại sao tôi lại dễ dàng được thả cho đi như vậy?”
“Ha, không biết được. Để xem nào… cô có giới thiệu bản thân cho ông ta nghe không?” - Hắn ngồi lại ngay ngắn, ngửa đầu ra sau, tầm mắt vô định nhìn lên trần nhà.
“Có, tôi nói tôi là nhà ngoại giao thuộc tổ chức Macau và hiện là thuộc hạ dưới trướng của anh. Ông ta chỉ cười, rồi nói rằng tôi là người của Sở Tổng, sau đó… bảo là nâng ly chúc mừng ông ta mua được kiện hàng tốt, cùng ông ta đổi ly rượu thôi.” - Cô kể lại chuyện đêm qua cho anh nghe.
“May là cô thông minh đấy. Ông ta biết cô là người của tổ chức, nếu không cô cũng đã bị đem đi rồi. Trên thương trường… dù chúng ta có hơi lép vế so với bọn họ, nhưng vẫn nắm trong tay cảng biển Phantom do chiếm được từ ông De Rossi. Bọn họ, dĩ nhiên vẫn phải nể chúng ta vài phần. Thực ra, nếu đêm qua không có vụ xả súng, tôi nghĩ… ông ta đợi cho thuốc phát tán rồi bắt cô đi sẽ dễ hơn. Vì dù gì, ông ta cũng đã biết cô thuộc tổ chức, nếu có được cô về hội của Tư Điểu, bọn họ như hổ mọc thêm cánh rồi.”
Sở Lệ Thâm hít một hơi không khí và chậm rãi thở ra, hắn đứng bật dậy. Nhìn cô với nửa con mắt vô hồn, giọng trầm nói: “Cẩn thận một chút đi. Cô là người tổ chức, nhưng cũng chỉ là một người phụ nữ vô dụng… nếu cô vào tay kẻ khác, bị kẻ khác lợi dụng, và phản bội tổ chức. Thì không đợi đến lượt những kẻ đó giết cô, người cô tổ chức cũng sẽ trừ khử cô trước đấy. Tôi nói rồi, nhà ngoại giao của cô chính là con dao hai lưỡi. Không đùa được.”
Thẩm Dược Phi nhẹ nhàng chống tay lên thành ghế sofa, cô không thèm nhìn Sở Lệ Thâm, giương đôi mắt ra bên ngoài cửa sổ… xa xăm nhìn những ngọn núi đan xen nhau. Trong đầu của cô bây giờ hoàn toàn trống rỗng, không nghĩ được nhiều nữa. Mỗi lần ngửi thấy mùi khói thuốc là y như rằng, sẽ chìm vào trạng thái mê man.
Thấy cô không trả lời, hắn cau mày… hắn rất ghét những người làm lơ lời nói của hắn, đặc biệt với phụ nữ. Từ trước tới giờ, chưa có người phụ nữ nào dám phớt lờ lời hắn nói. Sở Lệ Thâm dứt khoát tiến tới, bóp chặt lấy cánh tay của cô, gằn giọng hỏi: “Cô dám làm lơ lời tôi nói.”
Thẩm Dược Phi mềm như cọng bún, cô không chút phản kháng. Nhìn cô, Sở Lệ Thâm thở dài, biết cô rơi vào trạng thái mê man cho mùi khói thuốc. Hắn không quan tâm, trực tiếp hung hăng bóp chặt cánh tay cô hơn nữa mạnh bạo lôi cô đứng dậy, kéo cô về giường mà đẩy xuống.
Hắn đè lên người của cô, cắn mạnh vào vai của cô, khiến Thẩm Dược Phi chợt hoàn hồn lại, cô nhăn mặt vì đau đớn… khẽ đánh vào vào của Sở Lệ Thâm, nói: “Buông ra, chú điên hay sao mà đi cắn người.”
“Còn nói tôi điên? Mới hít khói thuốc một chút… đã mê man như vậy rồi. Cô không tập làm quen, có ngày chết dưới vì khói thuốc đấy.” - Hắn mắng cô.
“Mặc kệ tôi, không liên quan đến chú.”
Cô hung hăng đạp Sở Lệ Thâm ra. Hắn bị cô đạp vào bụng, có chút đau mà cau mày với cô.
“Bảo người của chú chuẩn bị đồ cho tôi. Tôi cần phải về tổ chức để báo cáo với ngài Sở Tổng.” - Cô ra lệnh cho anh.
“Làm gì thì làm, tối ngày mai có mặc bên dưới sảnh của sòng bạc. Cùng tôi tham dự tiệc đấu giá.”
“Tiệc đấu giá? Sao tôi phải đi cùng chú?” - Cô vênh mặt hỏi hắn.
Sở Lệ Thâm muốn điếc tai với những câu hỏi mà cô đặt ra. Là một nhà ngoại giao, dưới trướng của hắn, không nghe lời hắn đã đành, còn suốt ngày đặt câu hỏi ngược lại cho hắn.
Sở Lệ Thâm đi đến, bóp hai bên gò má của cô, trực tiếp ấn mạnh, gằn giọng: “Câm mồm và làm theo những gì tôi nói. Nếu còn hỏi ngược lại, tôi sẽ phạt cô đấy.”
Hắn nói xong buông tay rời đi.
…
Một lúc sau.
Dì Tư gõ cửa phòng và đem cho cô một bộ đồ mới.
Cô lịch sự cúi đầu cảm ơn dì, vào trong phòng vệ sinh tắm rửa và thay đồ. Sau đó ra ngoài bắt taxi đi đến tổ chức.