[CAO H] Cạm Bẫy Thù Hận Hóa Yêu Thương

CHƯƠNG 5: HỢP TÁC GIAO DỊCH 2 - SỞ LỆ THÂM BỊ ĐÁNH VÀO ĐẦU

Trước Sau

break

Tổ chức Macau, nằm giữa trung tâm thành phố Châu Liên. 

 

Phòng làm việc của Sở Tổng. 

 

Bên trong phòng, gồm có Sở Tổng, Sở Lệ Thâm và cả Lạc Tinh Vũ. 

 

“Sở Tổng, bố của tôi muốn hợp tác với ông, lần này… chúng tôi nhập một số lượng thuốc phiện khá lớn từ thành Rome của Ý. Ông thấy như nào?” - Lạc Tinh Vũ ngỏ lời. 

 

“Thành Rome sao? Haha, nghe quen thật đó… dường như tôi đã nghe thấy ở đâu đó rồi.” - Ông cười lớn, tay cầm điếu thuốc phe phẩy. 

 

“Ông quên nhanh vậy sao? Cách đây 1 năm về trước… ông cho đám thuộc hạ của mình đột nhập vào hòn đảo tư nhân Golden Horizon của ông De Rossi, là một mafia khét tiếng ở thành Rome của Ý. Nhờ ông… mà nguồn hàng từ thuốc phiện được vận chuyển rất tốt. Nói sao nhỉ? Ông đã lập được chiến tích lớn đấy?” - Lạc Tinh Vũ nhắc lại cho ông nhớ, trên tay cầm bản hợp đồng giao dịch đưa ông xem. 

 

“À, ta nhớ rồi… Khốn kiếp, ta giết được ông ta. Nhưng mầm mống mà ông ta nuôi, vẫn còn đâu đó trên thế giới này. Ta nghe nói, ông ta đã nhặt một con ranh từ Châu Liên về đấy nuôi. Nhưng quái lạ, khi người của ta đột nhập vào và giết chết ông ta. Con ranh đó không xuất hiện, thậm chí những tên hắn nhận làm con nuôi cũng không thấy. Đáng lẽ… ta nên giết sạch bọn chó hôi đó, để bọn chúng không thể nào đe dọa đến nguồn hàng của ta.” 

 

Sở Tổng nói, bàn tay dần thu lại và bóp chặt điếu thuốc lá trong lòng bàn tay, biểu hiện trên nét mặt hiện giờ của ông ta chính là không phục. Lạc Tinh Vũ cười khẩy, cậu ta vui mừng vì biết được mầm mống mà ông De Rossi để lại vẫn chưa chết. 

 

“Ông nghĩ sao về cuộc họp tác giao dịch này? Tôi nghe nói… tổ chức của ông vừa có một nhà ngoại giao khá xinh đẹp, tên gì nhỉ… Thẩm Dược Phi thì phải?” - Lạc Tinh Vũ gợi nhắc đến tên của cô. 

 

Sở Lệ Thâm vừa nghe tới ba chữ “Thẩm Dược Phi” hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu hắn chính là hình ảnh cực kỳ quyến rũ của cô vào đêm hôm qua. Sở Tổng liếc nhìn hắn, tò mò hỏi: “Hửm? Sở Đại… dường như ta nghe nói, đêm qua ở bữa tiệc có một trận xả súng liên hoàn? Cô ta đâu rồi… con nhóc dưới trướng con đấy.” 

 

“Không biết.” - Hắn cầm điện thoại trong tay. 

 

Màn hình điện thoại của Sở Lệ Thâm chính là trích xuất từ camera giám sát trong phòng của hắn, hắn đang xem vật nhỏ mà đêm qua hắn vừa tra tấn… còn sống hay đã chết. 

 

… 

 

Dinh thự Hill Phantom. 

 

Thẩm Dược Phi nằm trên chiếc giường rộng lớn, cô như một con thỏ con, trắng trẻo và xinh đẹp, cuộn tròn ngủ say giấc trên chiếc giường lớn. Trên cơ thể, ngoài chiếc áo sơ mi của Sở Lệ Thâm… hoàn toàn không còn thứ gì che thân của cô lại. 

 

Cô cọ người, toàn thân truyền đến cơn đau nhức. Mí mắt nặng trĩu, khó khăn lắm mới có thể mở ra hoàn toàn. Ánh nhìn mờ ảo… nhìn những thứ xa lạ trước mắt, mơ hồ nhớ lại những chuyện đã xảy ra đêm qua. 

 

Mới đầu cũng không có gì bất ngờ lắm, cho đến khi cô nhìn xuống cơ thể của mình, ngoài chiếc áo sơ mi trắng ra… còn lại không còn gì cả. Cô hốt hoảng co người lại, vội vàng kéo chiếc chăn lên che chắn cơ thể lại. 

 

Sở Lệ Thâm ngồi trong phòng của Sở Tổng, không mấy tập trung, nhìn vào những hành động ngu ngốc của cô thông qua camera giám sát. 

 

Sở Tổng liếc nhìn hắn, lần đầu thấy dáng vẻ mất tập trung của hắn, ông hỏi: “Này! Đang bàn chuyện làm ăn, sao lại mất tập trung thế? Đang lựa gái để phục vụ sao?” 

 

Hắn ngẩng đầu, liếc nhìn Sở Tổng và Lạc Tinh vũ, ánh mắt hờ hững… hắn sống với châm ngôn nhìn đời bằng nửa con mắt, hắn không có chút hứng thú nào với cuộc giao dịch này. 

 

“Không thích.” - Hắn đáp gọn.

 

“Thằng ranh con, mày có quyền không thích với thích ở đây sao? Ngay khi tao vẫn còn nói chuyện đàng hoàng với mày… thì tập trung vào.” - Sở Tổng lớn giọng mắng hắn. 

 

Sở Lệ Thâm vẫn chống đối ông, hắn vốn dĩ không thích hợp tác mấy chuyện làm ăn này với Lạc Tinh Vũ. Đáng lẽ… người ngồi đây không phải là hắn, mà là Thẩm Dược Phi mới đúng. 

 

“Có vẻ… ngài không thích bàn chuyện làm ăn với tôi nhỉ? Thưa ngài Sở Đại!” - Lạc Tinh Vũ nhếch miệng cười nhạt. 

 

Hắn nhìn Lạc Tinh Vũ, tò mò hỏi chuyện đêm qua: “Tôi hỏi cậu… đêm qua ở bữa tiệc, là ai đã cho Thẩm Dược Phi uống xuân dược?” 

 

“Xuân dược?” - Lạc Tinh Vũ nhướng mày, ngạc nhiên hỏi lại. 

 

“Nực cười thật, cậu không biết sao? Rõ là cậu cũng ở trên đó mà… đã có người chết ở đấy. Giao dịch của các người, tôi còn không biết sao?” - Hắn nhướn mày, hoàn toàn khinh bỉ đối phương. 

 

“Tôi không biết ngài đang nói gì. Đêm qua… tôi không có mặt ở đó.” 

 

“Chậc, tôi biết rõ các người đã giao dịch cái gì ở trên tầng 2. Người mà tôi gặp lúc dưới sảnh, khi trò chuyện cùng với Thẩm Dược Phi là Sebastián Montoya và phu nhân của ông ta. Số lượng giao dịch ma túy lên đến hàng tỷ $, vậy mà cậu nói cậu không ở đây sao? Ha, nực cười thật… đã có kẻ ra tay sát hại Sebastián Montoya và phu nhân sau khi giao dịch thành công, đúng chứ?” - Hắn tra khảo Lạc Tinh Vũ. 

 

Sở Tổng ngồi ở giữa, ông ta hoàn toàn mất bình tĩnh khi thấy Sở Lệ Thâm đang tra khảo khách hàng của mình. Ông không kiềm chế được mà cầm lấy gạt tàn thuốc, làm bằng thủy tinh, quất thẳng vào đầu của hắn. 

 

“Thằng ranh con, mày có quyền hạn gì mà dám tra khảo khách hàng của tao. Cút khỏi đây cho khuất mắt tao.” - Ông lớn giọng nói. 

 

Mảnh thủy tinh văng tung tóe, phần đầu của hắn cũng chảy dọc một lượng máu xuống thái dương của hắn. 

 

Sở Lệ Thâm có cớ rời đi, trước khi rời khỏi phòng… hắn còn khiêu khích Lạc Tinh Vũ: “Này! Thằng nhóc con, về nhà học thêm từ bố mày đi… đừng học đòi giao dịch ở đây, chỉ khiến tao thấy mày buồn cười thôi.”

 

Hắn rời khỏi phòng, tiếng đóng cửa “ầm” lớn, vang khắp dãy hành lang. Hắn ôm cái đầu chảy máu của mình đi về phía phòng làm việc riêng của hắn. 

 

Dục Ngang Khuynh đứng bên ngoài, thấy vậy cũng sốt sắng chạy về phòng trước, chuẩn bị đồ để sơ cứu vết thương cho hắn. 

 

 

“Ngài lại chọc ngài Sở Tổng sao? Đâu nhất thiết vì chuyện của Thẩm Dược Phi? Nếu ngài ấy biết chuyện đêm qua… tôi và ngài tạo ra cuộc xả súng, chắc sẽ mềm mình đấy.” - Dục Ngang Khuynh lải nhải bên tai hắn. 

 

“Ha, nếu không làm thế… chắc đêm qua… cô ta đã thật sự ngoại giao bằng cơ thể mình rồi.” 

 

“Có vẻ… ngài khá quan tâm đến Thẩm Dược Phi nhỉ?” - Dục Ngang Khuynh hỏi. 

 

“Không… chỉ là tôi tò mò về cô ta thôi. À mà này… âm thầm điều tra thân phận của Thẩm Dược Phi đi…” - Hắn ra lệnh. 

 

“Vâng thưa ngài. Ngày mai… sẽ có một cuộc đấu giá khá lớn được diễn ra, nghe nói nhân vật chính của buổi đấu giá đó là chiếc vòng cổ Swan Tears đang khá hot. Những người tham gia, hầu hết đều là các bậc quan chức cấp cao, ngài cũng có được mời tham dự… ngài có đi không? Để tôi chuẩn bị?” 

 

“Swan Tears sao…? Để xem, thái độ của vật nhỏ như nào đã.” 

 

“Vật nhỏ? Là ai vậy ngài?” - Dục Ngang Khuynh không hiểu, tò mò hỏi. 

 

“Không phải chuyện của cậu, chuẩn bị xe đi… tôi về dinh thự.” 

 

“Dạ vâng.” 

 

 

Thẩm Dược Phi ngồi trên giường, cô xấu hổ vì những chuyện đêm qua mình đã làm. Rõ ràng cố ghét hắn, vậy mà đêm qua lại để hắn thoải mái chơi cô như vậy. Cô tức đến mức vò đầu bứt tóc, chỉ biết co chân ngồi trên giường, hoàn toàn thụ động không biết nên làm gì. 

 

Trong lúc đang suy nghĩ, cô nghe thấy tiếng xe ô tô chạy vào trong sân, Dược Phi vội bước xuống giường… phóng nhanh ra cửa sổ, cô vén rèm cửa lên nhìn xuống dưới. Thấy hắn và thuộc hạ đã quay trở về, cô không nghĩ nhiều, gấp rút chạy ra phía cửa khóa trái cửa lại. 

 

Với tay trên giường, lấy áo sơ mi của hắn mặc vào cho chỉn chu. 

 

“Thôi kệ đi, che được cái gì hay cái đó… khốn kiếp… sao mình lại thốt ra những lời đó chứ, lại còn đồng ý để hắn tùy ý chơi mình. Sở Lệ Thâm tên khốn, tôi hận anh 8 đời 8 kiếp.” - Cô hậm hực nói nhẩm trong miệng. 

 

Vì dáng người của cô nhỏ nhắn, nên áo của hắn cũng che chắn khá nhiều chỗ quan trọng cần che. Hắn từ bên dưới nhà đi thẳng vào trong, chậm rãi bước từng bước lên bậc thang. 

 

Thẩm Dược Phi núp sau cánh cửa, cô áp tai vào cửa lắng nghe từng chuyển động của hắn. Đợi hắn hoàn toàn dừng trước cửa phòng, cô nắm chặt tay nắm cửa, nhất quyết không cho hắn vào. 

 

Sở Lệ Thâm vặn tay nắm cửa, nhưng cửa lại bị khóa trái, hắn nhếch môi bật cười: “Thẩm Dược Phi, mau mở cửa.” 

 

Cô không mở, nhất quyết không mở, đứng lì ở đó… giữ một tư thế… im lặng chờ đợi hành động tiếp theo của hắn. 

 

“Còn không mau mở cửa?” - Hắn nhướng mày, vặn tay nắm cửa một lần nữa. 

 

Nhưng kết quả vẫn là không vào trong phòng được. Hắn im lặng, quay người, ra lệnh cho dì Tư cầm chìa khóa dự phòng mở cửa. Khi đút chìa khóa vào, hành động vặn chìa khóa của dì rất dứt khoát, khiến Thẩm Dược Phi không kịp trở tay. 

 

Hắn xông vào phòng, khiến cô sợ đến nổi xanh mặt.

 

Sở Lệ Thâm đứng đút tay vào túi quần, đảo mắt nhìn từ trên xuống dưới… thấy cô mặc áo của hắn, thầm bậc cười: “Thấy hết rồi… còn mặc áo làm gì?” 

 

“Tôi mặc hay không kệ tôi, liên quan gì đến anh chứ?” 

 

“Anh? Đêm qua đã gọi tôi là chú rồi cơ mà.” 

 

“Không thích, đêm qua tôi say… coi như tôi miễn phí cho anh đêm qua. Từ giờ đừng nhắc hay nói đến chuyện đó.” - Cô dõng dạc nói. 

 

Hắn im lặng, từng bước tiến tới gần cô, hắn bước một bước cô lùi hai bước. Không biết khi nào đã lùi đến đường cùng. 

 

Sở Lệ Thâm trực tiếp đẩy cô ngã xuống giường, chễm chệ đè lên người của cô. Vạch áo cô ra, đảo mắt kiểm tra từng tấc da tấc thịt của cô. Thẩm Dược Phi tưởng hắn cưỡng hiếp cô, nằm bên dưới ra sức vùng vẫy. 

 

“Nằm yên coi, bộ khùng à?” - Hắn nghiêm túc ra lệnh. 

 

“Anh tính làm gì tôi?” 

 

“Gọi là chú, còn không tôi trói cô lại đấy.” 

 

“...”

 

Lệ Thâm nghiêm túc kiểm tra từng chỗ một, lật người cô qua lại, sờ trán kiểm tra thân nhiệt cô, hắn gật gù chắc nịch nói: “Hết rồi… hết tác dụng rồi.” 

 

Hắn nói xong, liền ngồi dậy rời khỏi cơ thể của cô. Thẩm Dược Phi không hiểu hắn đang nói gì, cô tò mò hỏi: “Hết cái gì? Cái gì hết?” 

 

“Hỏi làm gì?” 

 

“Chú nói hết… là hết cái gì? Chú xị mặt ra như vậy… là có ý gì?” - Cô vênh mặt hỏi hắn. 

 

“Hôm qua… cô đã uống cái gì? Phát tán đến nổi cả gân cổ lên… rõ là một lượng rất lớn.” - Hắn khoanh tay dò hỏi. 

 

“Hôm qua… tôi có đổi ly rượu với người đứng đầu của hội Phoenix Division, chắc là trong ly rượu đó có… nhưng mà làm sao có thể?” - Cô mơ hồ nhớ lại, cảm giác có điều gì đó không đúng. 

 

Sở Lệ Thâm nghe cô nói, hắn biết chắc đây là sự sắp đặt có chủ đích, chậm rãi đi đến ghế sofa ngồi xuống, hắn lấy trong túi quần tây ra một hộp thuốc lá. Cô từ xa nhìn, đó không phải loại thuốc lá thông thường, mà là loại thuốc lá có hiệu ORIS, mùi bạc hà… loại này khi cô ở thành Rome cũng từng thấy các đàn anh hút vài lần. 

 

Hắn thản nhiên rút một điếu thuốc ra, châm lửa và đưa vào miệng hút, mùi hương bạc hà the the phút chốc lan tỏa khắp căn phòng. Cô đứng ngơ ngác nhìn hắn, dường như hắn biết đêm qua có chuyện gì đó xảy ra, Thẩm Dược Phi tò mò hỏi: “Này! Chú biết chuyện gì đó đúng chứ? Nếu tôi không đổi ly rượu với ông ta… vậy… ông ta sẽ uống nhầm xuân dược có trong rượu sao?” 

 

“Không… đó không phải là nhầm, mà là sắp đặt.” 

 

“Sắp đặt? Ý chú là gì? Tôi vẫn chưa hiểu.” 

break
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc