Sòng bạc Casino nằm giữa lòng trung tâm thành phố Châu Liên, nơi tụ tập các đại gia, tỷ phú trẻ tuổi đến để vung tiền khẳng định vị thế.
Tầng 30 của sòng bạc.
Phòng của chủ tịch Sở Tổng.
“Cho gọi Thẩm Dược Phi đến đây.” - Sở Tổng nói, ông ngồi trên ghế sofa, tay cầm điếu thuốc lá rít một hơi.
Vệ sĩ cúi đầu nhận lệnh, đáp: “Dạ vâng, thưa ngài.”
…
Một lúc sau, Thẩm Dược Phi đi đến phòng của Sở Tổng. Cô đứng bên ngoài, cố gắng giữ bình tĩnh, hít một hơi không khí thật sâu.
Cô điềm tĩnh gõ cửa: “Chào ngài, tôi là Thẩm Dược Phi.”
Bên trong vọng ra tiếng nói khàn đặc: “Vào đi.”
Cô chậm rãi mở cửa đi vào, khói thuốc lá làm mở cả căn phòng, mùi thuốc nồng xộc vào mũi của cô, Thẩm Dược Phi khó chịu cau mày, cô cố gắng giữ bình tĩnh. Nghiêm túc, cúi đầu chào Sở Tổng: “Chào ngài, ngài cho gọi tôi đến.”
“Ngồi đi.” - Sở Tổng nói, tay cầm điếu thuốc lá quơ qua quơ lại.
Thẩm Dược Phi đảo mắt, ngoài Sở Tổng ra, trong phòng còn có Sở Lệ Thâm đang ngồi bên cạnh, nhìn sơ qua có thể thấy được sắc mặt của hắn ta đang không được tốt cho lắm. Cơ mặt nhăn lại như một ông già xấu xí, cô chỉ liếc nhìn sơ qua rồi ngồi xuống bên cạnh.
“Tối nay, cô cùng với Sở Đại đi dự một bữa tiệc ngoại giao đi.” - Sở Tổng nói.
“Tiệc ngoại giao? Tôi có thể xin thông tin về bữa tiệc đó không?” - Cô tò mò hỏi.
Sở Tổng đưa cho cô ipad, trên màn hình hiển thị đầy đủ thông tin những người có mặt trong bữa tiệc tối nay. Ông rít một hơi điếu thuốc, tiến sát lại gần cô, phả khói thuốc vào mặt của Thẩm Dược Thi, dùng tông giọng chế giễu nói: “Haha, cô đi được mà nhỉ? Đến đó và ngoại giao đi, nếu không nói được, thì cứ tùy ý dùng cơ thể của bản thân ra mà dụ dỗ đám bọn họ.”
Sở Lệ Thâm ngồi đối diện, không nhìn nổi cảnh tượng trước mắt, hắn tạch lưỡi, gằng giọng nói: “Chậc, phiền phức chết đi được. Ngoại giao chứ không phải bán thân.”
Sở Tổng cười lớn, ông vùi đầu điếu thuốc lá vào gạt tàn thuốc.
“Sở Đại à, con nên biết… ngoại giao cũng chỉ là cái cớ thôi. Đám chính trị gia, hoặc đám doanh nhân ở bữa tiệc tối nay, ít nhiều gì cũng đã có vợ, nhưng vẫn ăn vụng bên ngoài đấy thôi. Haha, huống hồ chi… ta lại có một nhà ngoại giao quá xinh đẹp.” - Sở Tổng nhìn cô, ánh mắt dần trở nên xấu xa.
Thẩm Dược Phi bị khói thuốc và mùi thuốc lá làm cho rơi vào tình trạng mê man. Thấy cô im lặng, Sở Lệ Thâm hung hăng đứng dậy, giật lại ipad từ tay của cô, quăng xuống ghế, nắm lấy cổ tay của cô lôi ra bên ngoài.
“Ồ woah… Sở Đại làm sao vậy nhỉ? Không lẽ thằng oách con này lại có ý đồ với con nhỏ đó?” - Sở Tổng đoán mò, khóe môi dần nở ra nụ cười biến thái.
…
Bên ngoài, Sở Lệ Thâm kéo cô đi đến một góc vắng người, lớn tiếng hỏi cô: “Tại sao không từ chối?”
Ra đến bên ngoài, không khí dần trở nên loãng và dễ hít thở hơn, cô lấy lại tinh thần, giương mắt lên nhìn hắn, tò mò hỏi: “Thì sao? Tôi là nhà ngoại giao, không có lý do gì để tôi từ chối cả. Tuy tôi dưới trướng quản lý của anh, nhưng Sở Tổng vẫn là người trên anh một bậc, ngài ấy đã nói như thế, tôi nên từ chối như nào thì mới phải phép đây?”
“Thẩm Dược Phi, cô đang giương mắt lên với tôi sao?”
“Đúng, anh muốn cái gì? Lý do gì mà anh thái độ với tôi, lý do gì tôi phải từ chối? Sợ Lệ Thâm anh bị điên à?” - Cô thẳng thừng gọi tên anh.
Sở Lệ Thâm hung hăng chặn hai tay lên hai bên bức tường, không cho cô có đường thoát thân, hắn cau mày khó chịu với thái độ của cô: “Được, tôi chống mắt lên xem… tôi nay cô ngoại giao với bọn họ kiểu gì.”
Hắn buông lỏng đôi tay, quay lưng bỏ đi. Thẩm Dược Phi nhìn theo bóng lưng của hắn, đến khi khuất đi, cô mới thả lỏng cơ thể mà ngã quỵ xuống sàn nhà. Cô thở một cách gấp gáp, mỗi khi đối diện với bố con nhà họ Sở, cô điều bị khí chất của hai người bọn họ làm cho lấn át.
…
Quay trở về phòng, trước cửa phòng đã thấy người của đội ngũ trang điểm đứng đợi cô. Thẩm Dược Phi không hiểu, cô hỏi: “Các người đứng đây làm gì?”
“Chào cô Thẩm, chúng tôi được lệnh của ngài Sở Tổng… đến đây để trang điểm và chuẩn bị lễ phục cho cô tham dự bữa tiệc tối nay ạ.” - Một người trong số bọn họ đứng ra trả lời.
Dược Phi lịch sự cúi đầu chào bọn họ, rồi mở cửa cho bọn họ vào trong phòng. Cô nói: “Tôi vẫn chưa đi tắm.”
“Dạ không sao, vẫn còn nhiều thời gian… cô Thẩm cứ thoải mái chuẩn bị.”
…
Cô gật đầu, vội đi vào trong phòng tắm cởi sạch quần áo xuống. Đứng bên dưới vòi sen âm tường, dòng nước nóng đến bỏng da, khiến cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Trong lúc đứng tắm, những hình ảnh về sắc mặt lúc nãy của Sở Lệ Thâm cứ hiện mãi lên trong đầu của cô, rõ là hắn ta đâu nhất thiết phải làm vẻ mặt cau có đó với cô. Càng nghĩ, Thẩm Dược Phi càng cảm thấy không đúng.
“Không lẽ… không lẽ nào anh ta đã biết được thân phận của mình? Không đời nào, Sở Lệ Thâm chắc là vẫn chưa biết đâu nhỉ?” - Những dòng suy nghĩ hiện hữu lên trong đầu của cô.
…
Sau khi tắm xong, cô quấn khăn lông quanh người rồi bước ra ngoài.
“Cô Thẩm, để tôi giúp cô sấy tóc.”
“Vâng, cảm ơn nhiều.”
Thẩm Dược Phi đi đến bàn trang điểm, ngồi xuống ghế, yên vị để cho nhân viên của đội ngũ trang điểm sấy tóc giúp mình. Cô nhìn qua gương, có thể thấy được lễ phục bọn họ đang chuẩn bị cho cô ở phía sau. Nhìn thoáng qua, có thể thấy nó là một chiếc đầm dạ hội khá xinh đẹp.
Cô tò mò hỏi: “Cho tôi hỏi, phía sau đó… là đồ mà lát nữa tôi mặc đúng chứ?”
“À dạ vâng, đúng rồi ạ. Đó lẽ bộ trang phục mới nhất, được thiết kế riêng theo số đo của cô ạ.”
“Là ai đã đặt bộ này vậy?”
“Ngài Sở Tổng đã đặt ạ.”
“À, nhìn cũng đẹp đấy.” - Cô nhìn thoáng chiếc đầm qua gương.
Trong lúc đang trang điểm, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Người của đội ngũ trang điểm bước đến và mở cửa ra, thấy người trước mặt là Sở Lệ Thâm, liền cúi đầu cung kính chào hắn: “Chào ngài Sở Đại.”
“Tránh ra.” - Hắn ra lệnh.
Đám người trang điểm liền lùi xuống, đứng nép một góc trong phòng. Sở Lệ Thâm đi vào, nhìn thấy cô chỉ quấn một lớp khăn mỏng, hắn cau mày, nói: “Quấn khăn như vậy, không sợ người của tổ chức sẽ xông vào hiếp cô sao?”
Thẩm Dược Phi không quan tâm đến sự xuất hiện của anh, cô vẫn ngồi yên vị trên ghế, cầm điện thoại lên ứng dụng mua sắm online, xem giá chiếc vòng cổ có tên “Swan Tears” mà cô thích, rồi lẩm nhẩm trong miệng: “Chà, cái vòng cổ này đẹp thật đấy… chậc, quyết định rồi, nhất định phải mua được nó.”
Thấy cô lơ mình, Sở Lệ Thâm nghiến răng, tiến tới bàn trang điểm, rút dao cầm tay ra kề lên cổ của cô, hạ tông giọng đe dọa cô: “Thẩm Dược Phi, cô dám lơ tôi? Cô chán sống rồi đúng không?”
Cô vẫn không quan tâm đến hành động của hắn, buông lỏng một tay xuống cầm lấy tay của anh, đẩy lưỡi dao vào gần cổ hơn, cứa nhẹ để cho chảy máu, thấy hành động của cô, Sở Lệ Thâm liền nghĩ: “Cô ta bị điên sao? Ha, cứ tưởng chỉ có mình là điên, không ngờ còn có người điên hơn mình.”
Hắn rút con dao lại, ánh mắt đảo xuống nhìn thấy bầu ngực lớn của cô đang bị chèn ép bên trong chiếc khăn lông, anh khẽ cười. Vội quăng xuống bàn trang điểm của cô một xấp giấy, lạnh lùng nói: “Học thuộc đi.” - Nói xong, hắn liền rời đi.
…
Đợi hắn rời đi, cô liếc nhìn xấp giấy trên bàn, thấy đó là thông tin của những người có mặt tại bữa tiệc tối nay, ngoài ra còn có ghi chú rất cẩn thận và đầy đủ. Cô gật gù cái đầu nhỏ, khẽ nói thầm: “Tuy hơi cọc tính, nhưng vẫn là có tâm.”
Cô cầm xấp giấy lên vừa để cho người trang điểm, vừa cầm đọc và nghiên cứu, sẵn học thuộc toàn bộ mọi thứ.
Thẩm Dược Phi từ nhỏ, đã được ông De Rossi huấn luyện trong môi trường khắc nghiệt. Từ đó trở đi, cô có một bộ não nhạy bén, nhớ mọi thứ rất nhanh, từ ŧıểυ tiết đến tình tiết điều nhớ rất nhanh. Thoáng chốc, khi vừa trang điểm và làm tóc xong, cũng là lúc cô cũng đã học thuộc danh sách khách mời của bữa tiệc tối nay.
…
Bên phòng của Sở Lệ Thâm, đàn em thân thuộc Dục Ngang Khuynh tò mò hỏi: “Sao ngài lại giúp đỡ cô ta?”
“Sao lại giúp đỡ à…? Không biết, chắc là vì tôi thấy cô ta bị điên giống tôi.” - Sở Lệ Thâm thản nhiên nói.
“Ngài không sợ cô ta phản bội ngài à?” - Dục Ngang Khuynh tựa lưng vào bức tường, ngẫm nghĩ hỏi.
Sở Lệ Thâm nhướn mày, hắn chỉnh lại bộ vest đen lịch lãm đang mặc trên người, lơ đễnh đáp: “Không phải là tôi không sợ cô ta phản bội. Mà là tôi sợ cô ta không thể nào không phản bội tôi.”
“Ngài có cần tôi đi tìm thông tin của cô ta không?”
“Bây giờ chưa cần thiết, đợi một thời gian nữa đã. Tôi muốn xem, Thẩm Dược Phi sẽ làm trò gì vào tối nay trước đã, kịch hay vẫn là nên xem trước… nếu bỏ lỡ, chắc chắn sẽ không còn hay nữa.” - Anh điềm tĩnh nói.
Dục Ngang Khuynh tuy không hiểu, nhưng vẫn là nghe lời của hắn nói.
…
Sau khoảng 2 tiếng chuẩn bị, Thẩm Dược Phi xuất hiện bên dưới sảnh sòng bạc Casino, nhan sắc của cô đêm nay quả thực rất xinh đẹp, thu hút hàng nghìn con mắt ở bên dưới sảnh, đều quay vào cô mà nhìn đến ngẩn người.
Thẩm Dược Phi mặc chiếc đầm dạ hội hai dây, được thiết kế rất tinh xảo khi đính rất nhiều viên kim cương lấp lánh. Ngoài ra phần thân váy, còn xẻ một đường khá cao, làm lộ ra đôi chân thon dài và mềm mịn của cô.
Để mà nói về Thẩm Dược Phi, chỉ có thể nói là “Body phụ huynh, gương mặt học sinh”.
Phần thân trên của chiếc đầm dạ hội hai dây, là phần cúp ngực được thiết kế dư ra một lớp vải hình chữ V trễ xuống. Phần ngực của cô khá to và tròn, lấp ló qua chiếc mảnh vải dư, khiến mấy gã đàn ông bên dưới sảnh đứng nhìn điêu đứng.
Một vài tên còn cố chạy lại tiếp cận cô, may mắn là có vệ sĩ vây quanh nên không ảnh hưởng gì đến cô.
…
Thẩm Dược Phi đi vào trong chiếc xe ô tô Rolls Royce Phantom, có giá lên đến 46 tỷ. Ngoại thất với tông màu đen sang trọng và huyền bí, toát lên vẻ giàu có và quyền lực.
Bên trong xe, Sở Lệ Thâm đã ngồi bên trong đợi khá lâu rồi, hắn nhìn cô rồi vội phê phán cô: “Chuẩn bị lâu như vậy, mùi nước hoa nồng như vậy… quả thực, bán thân chứ không phải ngoại giao.”
Cô không buồn cãi lại lời hắn, vội xoay mặt ra phía bên ngoài cửa sổ, mặc kệ Sở Lệ Thâm nói luyên thuyên về mình.
…
Trên con đường lớn, chiếc ô tô sang trọng vẫn cứ tiếp tục lăn bánh, mặc cho bầu không khí ở phía sau ngột ngạt đến khó thở. Thẩm Dược Phi tựa lưng ra sau ghế, cô cầm điện thoại trên tay, xem đi xem lại chiếc vòng cổ đắt tiền trên mạng xã hội.
Thích đến mức không rời mắt, nhưng nó là phiên bản giới hạn, phải đăng ký trước thì mới có được. Nhưng việc đăng ký trước cũng rất rủi ro, giống như trò chơi đỏ đen vậy. Ngoài cô ra, thì cũng có rất nhiều người muốn sở hữu chiếc vòng cổ giới hạn này.
Đây là chiếc vòng cổ do chính nhà thiết kế trẻ Hán Thụy thiết kế, được mô phỏng lại từ nước mắt của thiên nga.
Sở Lệ Thâm nhìn cô chăm chú vào màn hình điện thoại, thấy trên màn hình là chiếc vòng cổ “Swan Tears” đang khá nổi tiếng mấy ngày qua. Hắn khẽ cười, khóe môi cong nhẹ lên, tò mò hỏi: “Thích à?”
Cô bị tiếng nói của hắn làm cho giật mình, vội vàng tắt điện thoại, thản nhiên đáp: “Không thích, chỉ xem thôi.”
“Ha, rõ là cô thích… xem chăm chú đến vậy cơ mà.” - Hắn bật cười.
“Tôi chỉ xem thôi, vì nó đang nổi mà… trên mạng có đầy thông tin về nó.” - Cô vội lấp liếʍ hành động của mình.
Sở Lệ Thâm biết cô nói dối, nhưng hắn cũng không muốn vạch trần ra. Dù gì cô cũng là phụ nữ, những món đồ trang sức quý giá, hoặc thậm chí là quá đẹp… bất kỳ ai cũng không cưỡng lại được. Nếu cô thật sự không thích nó, thì mới có chuyện để nói.
…
Thoáng chốc, chiếc xe ô tô sang trọng dừng trước cổng của khách sạn Hilton Grand. Cô cùng hắn bước xuống xe, ngay giây đầu tiên… thứ đập vào mắt của Thẩm Dược Phi chính là cổng khách sạn.
Được thiết kế hình con chim công đang xòe đuôi, ở hai bên. Mọi thứ đều được điêu khắc bằng vàng nguyên chất. Sáng và chói đến mức cô phải híp mắt lại để nhìn rõ hơn.
Cô khoác tay của Sở Lệ Thâm, cùng hắn đi vào bên trong.
Bên ngoài sảnh lớn, người gác cổng lịch sự chào hỏi: “Xin chào, xin mời xuất trình thư mời.”
Sở Lệ Thâm rút từ trong túi áo vest ra một tấm thư mời màu đỏ, có in dấu mộc của chủ nhân bữa tiệc. Người gác cổng xem sơ qua, rồi mời hắn và cô vào trong sảnh bữa tiệc.
…
Không gian bên trong thật sự rất rộng và lớn, người tham gia bữa tiệc cũng rất nhiều người. Bọn họ đều ăn mặc hết sức sang trọng và đắt đỏ, trên người của các quý ông thì đồng hồ và vest chính là điểm nhấn, chính là thước đo vị thế.
Còn các quý cô thì lại là những trang sức đang đeo trên người, đeo nhiều chưa chắc giàu có, nhưng nếu đã đeo ít mà còn đeo trang sức quý hiếm… thì lại chính là người có vị thế cao nhất ở đây.
Thẩm Dược Phi tuy là một nhà ngoại giao, nhưng đây là lần đầu tiên cô ngoại giao trong không gian rộng lớn và nhiều tham gia như này. Thoáng chốc trong lòng có chút sợ hãi, cô lùi về sau hai bước, bàn tay nhỏ báu chặt vào cánh tay của Sở Lệ Thâm.
Hắn biết cô sợ, và cũng đã đoán trước được biểu cảm này của cô. Hắn khẽ đặt tay còn lại lên bàn tay của cô, vội trấn an: “Đừng tỏ ra sợ và hoảng như vậy. Nếu cô tỏ ra như thế, đám phu nhân đứng bên kia… nhất định sẽ xem thường cô.”
…