Thành phố Châu Liên.
Sòng bạc Casino, tầng 28.
“Chào ngài, ngài có khách chờ ở văn phòng.” - Trợ lý của gã nói.
“Là ai?” - Gã trầm giọng hỏi.
“Là Lạc Tinh Vũ thưa ngài, người của tổ chức Crimson Covenant.” - Trợ lý cung kính đáp.
Tư Điểu vừa trở về sau một ngày dài lênh đênh trên đại dương, gã đã thất bại trong việc đưa Thẩm Dược Phi về tổ chức, ngoài ra… tên chỉ huy đầu đàn mà gã tín nhiệm nhất cũng bị thương nghiêm trọng. Gã thở dài ngao ngán, phất tay nói: “Nói với cậu ta, cậu ta chỉ có 5 phút mà thôi.”
“Dạ vâng thưa ngài.” - Trợ lý gã nói.
…
Văn phòng làm việc của Tư Điểu.
Gã cầm điếu thuốc trên tay, tiếng rít điếu thuốc “kèn kẹt” thong dong bước vào trong văn phòng. Lạc Tinh Vũ sớm đã ngồi đợi gã từ lâu, ngay khi thấy gã đi vào… cậu không đứng dậy chào gã, mà chỉ chăm chăm nhìn vào màn hình ipad đang đặt trên chân của bản thân.
Tư Điểu thấy thái độ kiêu ngạo và ngạo mạn của cậu, không kìm được mà phỉ báng: “Thằng ranh con, mày gặp tao… mày chẳng thèm đứng lên chào tao.”
Lạc Tinh Vũ vẫn ngồi trên chiếc ghế sofa màu xám mềm mại, phong thái vô cùng thư giãn, hoàn toàn không để ý đến lời của Tư Điểu nói. Đôi chân dài miên man, ngồi bắt chéo lại với nhau, cậu ngẩng đầu, khẽ nghiêng sang một bên nhìn gã với ánh mắt hờ hững. Trầm giọng mỉa mai: “Chuyến đi đánh bắt cá của ông, dường như đã thất bại rồi nhỉ?”
“Mày thì biết cái mẹ gì? Tao chỉ cho mày 5 phút thôi, không vào vấn đề chính thì cút khỏi phòng của tao.” - Tư Điểu như phát điên, ông ta gằn giọng lên mắng cậu.
Lạc Tinh Vũ vẫn thản nhiên, cậu chậm rãi tắt màn hình ipad sau đó nhẹ nhàng để sang một bên. Phong thái vô cùng điềm tĩnh và ngạo mạn, cậu trướn người về phía trước lấy đà rồi đứng dậy, dáng đứng đối đầu với Tư Điểu hiên ngang khó đoán.
“Tôi có một tin tốt cho ông đây. Tôi vừa ký hợp đồng một phi vụ vận chuyển vũ khí từ Mexico với Sở Tổng, nếu phi vụ thành công… ông ta sẽ đứng đầu các tổ chức, vì con số mà ông ta hưởng có thể lên tới hàng nghìn USD. Vậy cho nên… nếu như ông muốn đứng đầu, thì nên làm gì đó để ngăn chặn phi vũ này.”
“Thằng ranh con, mày nói như vậy là có ý gì? Nếu tao phá hủy, mày cũng bị thiệt, thằng Sở Tổng đấy cũng bị thiệt, nhưng tao thì được lợi cái gì? Trong khi tao đang rất chật vật để giành lại cảng Phantom từ thằng khốn đó.” - Tư Điểu khàn giọng hỏi.
Cậu thản nhiên đáp lại lời ông ta: “Ông đang muốn bắt Thẩm Dược Phi phải không? Tôi cũng có hứng thú với cô gái nhỏ bé đó, nếu ông phá hủy phi vụ này thành công, ông sẽ dễ dàng chiếm được cảng Phantom, vì lần vận chuyển này… có sự tham gia của một số tổ chức ngầm ở Mexico, bọn họ sẽ củng cố cho ông. Và dĩ nhiên, đi đôi với những thông tin tôi vừa cho ông biết, tôi muốn đổi Thẩm Dược Phi. Tôi sẽ bắt cô gái bé nhỏ đấy về.”
“Mày không sợ Sở Đại sao?” - Anh ông rít chặt điếu thuốc, giọng khàn đặc hỏi.
“Tôi chưa bao giờ sợ tên khốn đó. Tôi đã tính toán hết rồi, ông không cần phải lo lắng quá. Vì phi vụ lần này… Sở Đại không biết, cũng không tham gia vào.” - Lạc Tinh Vũ thầm cười.
“Được, tôi sẽ phá hủy phi vụ lần này. Còn con nhỏ Thẩm Dược Phi… bắt nó về đây, tôi chỉ mượn nó một vài tiếng thôi, rồi trả cho cậu chơi đùa nó.”
“Được, địa điểm và ngày diễn ra phi vụ tôi sẽ nhắn cho ông biết. Tôi không cần gì cả, chỉ cần Thẩm Dược Phi.”
…
Thành Rome - Nước Ý.
Một tiếng “choang” lớn phát ra từ trong phòng ngủ lớn.
Nhanh chóng, âm thanh lan khắp căn dinh thự lớn. Sở Lệ Thâm đang ở thư phòng bàn việc với Dục Ngang Khuynh, nghe thấy tiếng động lớn như vậy cũng chợt dừng công việc lại, vội chạy ra ngoài, theo hướng âm thanh mà đi đến.
Khi hắn chạy đến, đã thấy trước cửa phòng có rất đông người làm đang đứng chụm lại với nhau, bàn tán xì xầm to nhỏ chuyện gì đó. Dục Ngang Khuynh cũng chạy đến, gằn giọng lên nói: “Mọi người đứng tụ tập ở đó làm gì vậy?”
Vừa nghe thấy giọng của Dục Ngang Khuynh, mọi người liền cúi đầu nép sang hai bên. Một người làm đứng ra nói: “Thưa ngài và cậu… đèn chùm trong phòng của ngài đột nhiên rơi xuống và vỡ tan rồi ạ, cô Thẩm… cô Thẩm…”
“Thẩm Dược Phi thì làm sao?”
“Cô ấy ở bên trong phòng…”
Lời người làm chưa nói xong, hắn vội vã đảo chân đi vào trong xem. Quả thực là Thẩm Dược Phi đang ở bên trong, cô đứng trên những mảnh thủy tinh vỡ, máu đỏ đang dần loang ra xung quanh.
Hắn nhíu mày nhìn cô, còn Thẩm Dược Phi thì nhìn chăm chăm vào một mảnh vỡ thủy tinh, khóe môi khẽ cong lên, nở ra một nụ cười nhạt và lạnh băng. Linh cảm của cô mách bảo cô rằng sắp có chuyện không hay xảy ra, Thẩm Dược Phi chầm chậm lùi lại từng chút một.
Không quan tâm đến những mảnh vỡ thủy tinh đâm vào chân của mình, hắn không hiểu cô đang làm trò trống gì, liền bước đến bế cô lên và đưa cô ra khỏi phòng. Cẩn thận căn dặn người làm: “Dọn dẹp căn phòng đó đi, với lại… đổi phòng cho tôi, sang phòng khác.”
“Thưa ngài… những phòng khác đã lâu rồi không mở ra… có nên không thưa ngài?”
“Tôi đã nói là đổi phòng. Các người dám chống đối tôi?” - Hắn lớn tiếng nói.
Thẩm Dược Phi vẫn im lặng, hít một hơi không khí thật sâu, và rồi thở ra một cách nhẹ nhàng, mang theo khói lạnh từ trong khoang miệng phả ra.
Hắn bế cô đến thư phòng, cẩn thận đặt cô ngồi xuống ghế sofa, vội đi lấy hộp cứu thương, vừa đi vừa xắn tay áo sơ mi lên, miệng không ngừng mắng cô.
“Cô là trẻ con sao? Không biết mảnh thủy tinh vỡ sẽ rất nguy hiểm sao?”
“Thẩm Dược Phi, cô muốn chết sớm đến như vậy sao? Có phải kẻ ngốc không mà lại đi chân không trên mảnh thủy tinh?”
“Cô nghĩ cái quái gì thế? Không thấy đau sao? Không có cảm giác đau à? Hay cô đi theo tôi lâu quá, chai sạn những thứ đó rồi?”
“Tại sao đèn chùm trong phòng lại rơi hả? Tôi bảo cô ở trong phòng tranh thủ dọn đồ, cô tính dọn cả đèn chùm về Châu Liên à? Lưu luyến đến như thế sao?”
Hắn mắng cô từ lúc đi lấy hộp cứu thương cho đến khi hắn ngồi xuống bên cạnh cô, lấy cây nhíp y tế gắp từng mảnh thủy tinh trong lòng bàn chân của cô ra.
Thẩm Dược Phi thở dài một dài, cô lạnh giọng nói: “Tôi không theo chú nữa… sau khi về Châu Liên, tôi sẽ xin phép ngài Sở Tổng cho rời tổ chức.”
Lời cô nói, như nhát dao chí mạng đâm thẳng vào trái tim vừa chớm nở một nụ hoa ấm áp. Thẩm Dược Phi nhìn hắn, nhưng trong tròng mắt lại không chứa hình bóng của hắn.
Sở Lệ Thâm nghiến răng, tức giận cáu gắt nói: “Cô thuộc quyền sở hữu và quản lý của tôi, không xin tôi… đi xin bố tôi? Tôi không cho phép, thì đừng hòng rời khỏi tôi dù chỉ là nửa bước.”
“Tôi không thuộc quyền sở hữu của ai hết, tôi là tôi… Tôi không muốn ở bên cạnh chú nữa.” - Cô lạnh giọng nói, lời nói ra vô cùng to rõ và dõng dạc.
Sở Lệ Thâm không nghe lọt từ nào. Hắn trực tiếp đè cơ thể nhỏ bé của cô xuống ghế sofa, lập tức hung hăng xé toạc quần áo mà cô đang mặc trên người ra.
Thẩm Dược Phi lần này phản đối kịch liệt, cô liên tục đánh vào người hắn và đẩy hắn ra, sức lực cũng rất đáng kể. Hắn vẫn không quan tâm, mặc cho cô vung tay vung chân đánh vào người hắn, Sở Lệ Thâm vẫn đè người cô nằm xuống ghế sofa, liếʍ mυ"ŧ khắp cơ thể của cô.
Nhưng thái độ và hành động phản kháng của cô thực sự chọc giận hắn rồi. Sở Lệ Thâm ngay lập tức dừng hành động của bản thân lại, liền rời khỏi cơ thể của cô, lạnh lùng trầm giọng nói: “Đừng để tôi nhìn thấy mặt của cô.”
Nói dứt lời, hắn đảo chân ra khỏi phòng, để lại một mình Thẩm Dược Phi không mảnh vải che thân ở trong phòng. Cô cũng không nói hay níu kéo gì hắn, vì cô biết rất rõ những chuyện sắp tới sẽ diễn ra.
Cô vẫn còn việc cần phải làm, đó chính là trả thù cho ngài De Rossi, và giết chết Tư Điểu, tên điểu cáng đã dám bắt cóc và hành hạ cô.
Cô ngồi trên ghế sofa, cố trấn an bản thân, sau đó vội vàng đứng dậy… mượn tạm chiếc áo măng tô mà hắn đang treo trên giá đồ, khoác qua người rồi trở về căn phòng cũ.