Dinh thự của Sở Lệ Thâm.
Hắn đưa cô về tới dinh thự, người làm trong dinh thự điều vui mừng vì đã tìm thấy được cô. Ngay cả Rafael cũng nhảy cẫng lên khi thấy hắn đưa cô về tới dinh thự an toàn.
“Chuẩn bị nước tắm đi, gọi cả bác sĩ đến nữa. Nhanh lên!” - Hắn gằn giọng nói.
…
Cảng Panama.
Xe của tên chỉ huy quay trở cảng Panama. Tư Điểu vội vàng chạy đến xem, ông ta như phát điên liên tục đập mạnh vài lần vào cửa xe.
“Khốn kiếp! Con mẹ nó! Là thằng chó nào dám cướp nó khỏi tay tao hả?”
“Thương Viêm, đã xảy ra chuyện gì hả? Tại sao xe của cậu lại chạy theo một lộ trình khác?” - Tay sai thân cận của Tư Điểu hỏi.
“Tôi không rõ nữa, khi tôi tỉnh lại đã thấy xe nằm ở cảng Phantom rồi, những người còn lại đều không qua khỏi.” - Thương Viêm đáp.
Ông ta nhìn cậu, toàn thân bị thương nghiêm trọng, nghiến răng nói: “Bọn khốn đó là ai chứ? Ngay cả cậu cũng bị thương nặng như vậy… đám đó quả thực không tầm thường.”
“Tôi xin lỗi thưa ngài.”
“Bỏ đi, về Châu Liên rồi tính tiếp.” - Ông ta phẩy tay nói.
…
Sau khi được người làm tắm sơ qua, lau những vết máu tanh trên người, Thẩm Dược Phi nằm trên giường được bác sĩ kiểm tra cẩn thận.
Trong suốt quá trình, từ việc tắm rửa cho cô đến kiểm tra tình trạng vết thương của cô. Sở Lệ Thâm đều luôn quan sát cẩn thận, chưa một lần rời đi.
“Tình trạng của cô ấy đã ổn định hơn chút rồi, nhưng cô ấy có hiện tượng bị sốc nhiệt khá nặng, sẽ gây hại đến não và tim, cũng như các chức năng tuần hoàn khác.” - Bác sĩ nói.
“Vậy phải làm gì?” - Hắn trầm giọng hỏi.
“Để cô ấy nghỉ ngơi thôi, khi nào tỉnh lại thì phải uống bù nhiều nước vào. Với lại nhiệt độ trong phòng cũng phải giữ ở mức ổn định, để cơ thể của cô ấy điều hòa lại thân nhiệt.”
“Được rồi, còn gì nữa không?”
“Không còn, hiện giờ đã ổn rồi. Các vết thương cũng đã được băng bó lại cẩn thận rồi, thời gian này hạn chế vận động mạnh thôi. Cố ấy gắng gượng đến được bây giờ đã là kỳ tích rồi.” - Bác sĩ trầm giọng nói, nhẹ nhàng áp lòng bàn tay lên gò má của cô.
Hắn vừa nhìn thấy, cau mày khó chịu: “Này! Đừng đụng vào người của tôi, bổn phận của cậu chỉ là khám và chữa trị cho cô ấy thôi. Rất chướng mắt tôi đấy.” - Hắn gằn giọng nói.
Bác sĩ liền cười ôn hòa, thu lòng bàn tay lại. Vội vàng thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy rời đi. Anh liếc nhìn người làm một cái, bọn họ cũng liền hiểu ý mà rời khỏi phòng.
Thoáng chốc, bên trong căn phòng trở nên yên tỉnh và chỉ còn lại hắn và cô.
Hắn chậm rãi trèo lên giường, nằm nghiêng một bên gọn gàng, dùng cả lòng ngực rắn chắc của bản thân để ôm chặt lấy cô, sưởi ấm cho cơ thể nhỏ bé của cô.
…
Từ sáng sớm hôm sau, khi mặt trời vẫn chưa mọc, Thẩm Dược Phi đã tỉnh lại. Cô cọ quậy cơ thể một chút, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, chậm rãi mở mắt ra xem người bên cạnh là ai.
Cô có chút bất ngờ khi người nằm bên cạnh là Sở Lệ Thâm, cứ tưởng là mơ, bất giác đưa tay lên, áp lòng bàn tay nhỏ lên gò má của hắn. Những đường nét trên gương mặt của Sở Lệ Thâm, như được tạo hóa điêu khắc một cách kỹ lưỡng và tỉ mỉ, chạm nhẹ từng chi tiết nhỏ trên gương mặt của anh, đều cảm thấy rất đẹp rất cân đôi, rất vừa vặn với gu của các chị em khác.
Dược Phi khẽ bật cười, cô không biết vì sao bản thân có thể thoát khỏi căn hầm rượu đó. Nhưng đã thoát ra rồi, cũng chẳng muốn nghĩ đến.
Sở Lệ Thâm nghiêng người ôm lấy cơ thể của cô, hắn vẫn nhắm mắt nhưng lại mở miệng ra nói: “Vẫn còn sớm, ngủ thêm chút đi.”
Cô nghiêng đầu nhìn hắn, rõ ràng là vẫn đang nhắm mắt ngủ, nhưng lại biết rõ là vẫn còn sớm. Cô tò mò hỏi: “Chú… có đang ngủ không?”
Hắn không đáp lại câu hỏi của cô, đưa tay lên nhấn đầu cô nằm xuống cánh tay của hắn. Song đó thu hẹp cánh tay lại, siết chặt vòng eo của cô không cho cô có cơ hội cọ quậy nữa.
Nhưng cánh tay thu lại hẹp và chặt quá, khiến vết thương ngay bụng của cô bị đau, Thẩm Dược Phi cau nhẹ mày… giọng khẽ run lên nói: “Chú… bụng của tôi đau… rất đau.”
Nghe thấy thế, hắn liền buông lỏng cánh tay ra, liền bật ngồi dậy, hất chăn sang một bên. Dứt khoát kéo chiếc đầm ngủ của cô lên trên. Phần bụng của cô hôm qua vẫn không có vết thương gì, chỉ hơi bấm nhẹ mà thôi.
Không ngờ, vết bầm đó lại lan ra nhanh đến như vậy, khi hắn kéo chiếc đầm ngủ của cô lên, vết bầm ngay bụng đã lan rộng ra xung quanh, vết bầm trong có vẻ khá nghiêm trọng, hắn cắn môi tạch lưỡi hỏi: “Vết bấm này, sao lại lan ra nhanh đến như vậy chứ? Cô cảm thấy như nào?”
Cô có chút ngại, vội nắm lấy cổ tay của hắn để ngăn lại, muốn chỉnh lại chiếc váy ngủ. Nhưng Sở Lệ Thâm thì không cho phép điều đó xảy ra, hắn cảm thấy quá vướng víu, liền dứt khoát xé toạc nó ra rồi vứt sang một bên.
“Chú!” - Cô khẽ gọi một tiếng.
“Phiền phức thật, nằm yên đợi tôi.” - Hắn lạnh lùng nói.
Thẩm Dược Phi không biết hắn tính làm gì, khi thấy hắn rời đi, cô vội kéo chăn lên che chắn cơ thể lại. Thầm mắng hắn: “Tên đáng ghét, tôi đã không đem theo nhiều đồ rồi, chú còn dám xé đồ của tôi. Sở Lệ Thâm, tôi ghét chú.”
…
Khi hắn quay trở lại, thô bạo mở cửa phòng “đùng đùng” cô sợ rằng có ngày cái cửa phòng này cũng rớt ra cho mà xem. Cô nằm trên giường nhìn theo hành động của hắn.
Trên tay Sở Lệ Thâm cầm theo một chiếc khăn nhỏ, nhưng cô không quan tâm lắm, thứ cô quan tâm và để ý đến chính là chiếc đồng hồ mà hắn đang đeo trên cổ tay. Lúc nãy… rõ là không có, nhưng bây giờ lại đeo đồng hồ.
Khi hắn tới bên mép giường, lạnh lùng hất chăn của cô ra một bên, chiếc khăn nhỏ được hắn xếp lại gọn gàng rồi đặt lên bụng của cô, nơi vết bầm đang lan ra.
“Ưm ~ nóng.” - Cô khẽ rêи ɾỉ.
“Chườm khăn nóng thì sẽ dễ tan máu bầm hơn. Nằm yên đi, đừng có quấy… bằng không tôi cưỡng hiếp cô đấy.” - Hắn trầm giọng nói.
Cô giương mắt nhìn hắn, có chút không can tâm. Nhưng lại thôi, song cô nhỏ giọng hỏi: “Cái đồng hồ đó… làm sao mà chú có được vậy? Với lại, lúc nãy tôi không thấy chú đeo.”
“Rafael tặng cho tôi.” - Hắn trầm giọng đáp.
“Rafael?” - Cô trố mắt nhìn hắn.
“Ừ! Tôi gặp Rafael ở Sanriatal, và nó đã mua tặng cho tôi.”
“Nhưng Rafael là sói mà.”
“Ừ! Sói thì không tặng quà được à? Tôi cho nó chỗ ở, nó tốt bụng mua tặng tôi.”
Thẩm Dược Phi ôm bụng cười phá lên, cô cười đến mức ngả nghiêng ngả ngửa ra. Sở Lệ Thâm thấy như đang bị chọc quê, liền cúi đầu hôn lên môi của cô, để cô không có cơ hội cười chọc hắn nữa.
Nụ hôn sâu và quen thuộc, đầu lưỡi của hắn vươn ra ngoài tách môi của cô ra, liếʍ mυ"ŧ lấy hương vị ngọt ngào bên trong khoang miệng của cô. Đầu lưỡi rà soát trong và ngoài khoang miệng của cô, mυ"ŧ và rít chặt, như thể hương vị này quá đỗi quyến rũ.
Khi cô không để ý đến, một tay hắn đặt lên trên chiếc khăn ấm để giữ cho nó không bị rơi. Một tay rảnh rỗi, chạm lên đôi bầu ngực của cô, nhẹ nhàng xoa nắn trêu đùa núm vυ" của Thẩm Dược Phi một chút.
Trước khi dừng lại, có chút lưu luyến, liền mυ"ŧ nhẹ môi dưới của cô. Khi rút đầu lại, sợi chỉ bạc nối từ khoang miệng của hắn đến khoang miệng của cô, hai bên gò má của cô đỏ ửng. Ngại ngùng xoay mặt sang một bên.
“Còn dám cười tôi không?”
“Tôi… tôi… tôi không.” - Cô ấp úng nói.
Hắn nhìn cô, rồi lại xoay đầu ra bên ngoài cửa sổ, thấy mặt trời đang dần mọc, vội bế cô lên và đưa cô ra ngoài ban công.
“Chú… chú làm gì vậy?” - Cô hoảng hốt, vội ôm lấy cổ của hắn.
“Ra ngoài phơi nắng.” - Hắn lơ đễnh nói.
“Hả? Giờ này thì nắng đâu ra mà phơi?” - Cô ngạc nhiên hỏi.
“Ồn ào quá, im lặng một chút đi.”
Hắn bế cô ra ngoài, ngồi xuống chiếc ghế bập bênh, đặt Thẩm Dược Phi ngồi trong lòng.
Từ phía ban công của dinh thự, có thể nhìn thấy được mặt trời mọc, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy điều kỳ diệu này. Nên có chút phấn kích mà tròn xoe mắt nhìn ra bên ngoài.
Chậm rãi từng chút một, mặt trời với những tia nắng ấm áp.
Hắn ngồi phía sau, ôm lấy eo của cô, vẫn giữ chặt miếng khăn nóng nhỏ trên bụng của cô. Tò mò hỏi: “Thẩm Dược Phi, cô có anh trai không?”
Cô ngạc nhiên với câu hỏi của hắn, liền xoay lại hỏi: “Sao chú hỏi tôi câu đó?”
“Tò mò thôi.” - Hắn đáp.
“Tôi không có anh trai ruột, vì tôi là đứa trẻ bị bỏ rơi mà. Nhưng nếu là anh trai cùng tôi lớn lên thì có đó. Ngày trước tôi ở thành Rome huấn luyện. Tôi có rất nhiều anh trai ở đó, các anh ấy cũng đều là những đứa trẻ bị bỏ rơi, chúng tôi lớn lên cùng nhau. Các anh rất thương tôi, nhưng sau vụ cháy năm đó, cũng như cái chết của ngài De Rossi. Chúng tôi đã không gặp lại nhau, cũng lâu rồi…”
“...”
Hắn không đáp lại lời của cô, ngồi phía sau nghịch những lọn tóc dài của cô. Thẩm Dược Phi bị thu hút bởi những tia nắng ấm áp và mặt trời, cô cũng không quá quan tâm đến câu hỏi của hắn.
Khi mặt trời mọc lên tới đỉnh đầu, cô tựa lưng ra sau, nơi khuôn ngực rắn chắc của Sở Lệ Thâm, cô hít một hơi thật sâu rồi thở ra một cách ôn hòa. Nhỏ giọng hỏi: “Tôi muốn về Châu Liên.”
“Ừ! Đến lúc phải về Châu Liên rồi.”
“Kiện hàng thì như nào?”
“Hôm nay sẽ đến cảng Panama, theo lộ trình của cô mà về tới cảng Sơn Hạ.”
“Ưm ~”
“Mệt thì ngủ thêm một lúc đi.”
“Tôi ôm chú ngủ được không?”
“Ừ!”
“...”
Cô xoay người lại, choàng tay ra sau cổ của hắn, ôm chặt Sở Lệ Thâm, song thì thầm bên tai của hắn: “Tôi vẫn chưa trả thù được cho ngài De Rossi và cả chú nữa, tôi không muốn chết.”
Nói dứt lời, mí mắt nặng trĩu của cô dần dần hạ xuống, rồi nhắm chặt lại.
Sở Lệ Thâm không nói gì cả, hắn im lặng vỗ nhẹ lên sóng lưng của cô. Nhưng trong đầu, sớm đã có những tính toán riêng của bản thân rồi.