Chu Trì gật đầu cười cười, tự nhiên cũng không biết nói gì cho phải.
Tằng Trạm vừa vào thì Úy Lam liền mở mắt. Cô cũng biết chuyện Tằng Tử San đã mất. Cô cũng rất khó chịu, dù cho thế nào đi nữa thì một cô gái tuổi đời còn trẻ như thế phải sống thật lâu, phải sống thật tốt…
Ngàn vạn lần sai hay chính cô ấy đã sai lầm.
Úy Lam cũng biết mẹ Tằng Tử San rất hận Tằng Trạm.
“Mặt chú…” Úy Lam ngồi dậy, thấy dấu bàn tay hằn rõ trên má phải Tằng Trạm, phải lấy bao nhiêu sức mạnh mới để lại một dấu đỏ ngời đến như vậy.
Tằng Trạm cười lắc đầu: “Anh không sao.”
Anh vội vàng ngồi bên cạnh Úy Lam, mang bao tay ấm cho cô: “Đưa tay cho anh.” Úy Lam mỉm cười: “Ừm.” Rồi cô nắm lấy tay anh: “Chú chịu thiệt thòi rồi!”
“Là bà ta mới đúng.” Mắng xéo bà ta không bằng súc sinh cũng hả dạ rồi.
Úy Lam chớp chớp mắt, kinh ngạc: “Chú đánh lại bà ta sao?”
Làm sao thế được…
Dù gì anh cũng là đàn ông con trai!
“Không có.” Giọng điệu Tằng Trạm có chút xem thường, không muốn mình bị nói như thế.
Úy Lam liếc mắt, Tằng Trạm tiếp tục: “Chả lẽ anh là loại đàn ông đi đánh phụ nữ sao?” Anh không phải loại đó.
Không phải sao?
Đích thị là loại đó!
Cô nhớ năm mình 15 tuổi, lần đó đi suối nước nóng… Bị đánh mấy bạt tay. “Chú đánh tôi.” Úy Lam cúi đầu, bất mãn nói, khuôn mặt đầy nhăn nhó.
Tằng Trạm suy nghĩ lại, anh không nhớ đã đánh cô, cô tốt đẹp như thế sao anh nỡ đánh chứ! Tằng Trạm lắc đầu: “Không hề!” Úy Lam ngẩng đầu trợn mắt nhìn Tằng Trạm, còn không nhận.
“Anh đánh hồi nào!” Thấy Úy Lam nhìn chằm chằm mình, anh hơi chột dạ. Dù sao thì… Không có đánh là không có đánh. Chết cũng không đánh!
“Dám làm không dám chịu!” Úy Lam phản bác, quăng cho anh một cái nhìn hình viên đạn, sau đó vùi mặt vào trong chăn, thấp giọng mắng mỏ: “Dám làm không dám chịu, dám làm không dám chịu…” Tụng câu này riết đến tận 30 lần, Tằng Trạm phải thò tay vào chăn che miệng cô lại, thủ thỉ: “Không làm sao nhận bừa được…” Vừa nói vừa kéo chăn ra, đưa miệng vào ngậm lấy môi Úy Lam, đút lưỡi vào miệng cô, mυ"ŧ một lần, thỏ thẻ bên miệng cô: “Anh ‘ăn’ em rồi, cái này thì anh thừa nhận.”
Lưu manh!
Khốn nạn!
Lâm Hân Du đem bình sữa vào, thấy hai cái đầu đang chụm vào chăn, liền đỏ mặt, sau đó ho nhẹ một tiếng, Úy Lam liền đẩy Tằng Trạm ra, mắng: “Đi ra mau, đừng phiền tôi!”
Tằng Trạm đứng lên, cười giả lả với Lâm Hân Du rồi ra khỏi phòng ngủ.
Lâm Hân Du thấy Úy Lam đỏ mặt, khẽ mỉm cười, sau đó bế ŧıểυ Khẩn Trương lên, đút nước cho bé con uống.
*
Qua vài ngày, Tằng Trạm ngồi trong văn phòng nghe được chuyện của Chu Trì
Mà chuyện này được truyền ra từ miệng của Sở trưởng.
“Phó trưởng Tằng, có phải Chu Trì là do anh đề bạt?” Biết còn hỏi, trong ánh mắt hiện rõ sự tức giận.
Tằng Trạm gật đầu: “Ừ, thế thì sao?”
Sở trưởng lấy một xấp hóa đơn từ trong cặp, quăng xuống bàn Tằng Trạm: “Trong văn phòng được chiêu đãi khách, chiêu đãi rầm rộ cũng không sao, nhưng sổ sách phải giữ cho ‘sạch sẽ’.
Tằng Trạm chớp mắt, lật lật xấp giấy đó.
Giấy cũng là giả.
Kể cả thời gian cũng sai!
Toàn bộ xấp giấy… đều giả hoàn toàn.
Tính cách tha hóa theo thời gian, lãng phí của công gây hậu quả nghiêm trọng! Nếu nộp những giấy tờ này cho cấp trên, mọi người đều sẽ bị kỉ luật! Tằng Trạm cau mày, Sở trưởng liền lên tiếng: “Không sớm thì muộn, vị trí Sở trưởng này sẽ do anh kế nhiệm. Anh nói xem chuyện này có gây tiếng xấu cho phòng cán bộ không?”
Tằng Trạm lắc đầu, chuyện lớn rồi, e một mình Chu Trì không gánh nổi.
“Điều anh ta về chỗ cũ đi.” Tằng Trạm hết cách rồi, chỉ có thể làm như vậy.
Sở trưởng lắc đầu: “Không kỷ luật sẽ còn tái diễn, sa thải anh ta đi.”