Tằng Hải tiếc nuối, con bé Tần Cẩn này không những xinh xắn, lại có gia thế vô cùng tốt, quan trọng là tính tình rất hòa nhã, dịu hiền. Tằng Trạm phải tích đức mấy đời mấy kiếp mới lấy được con bé.
Từng Hải hơi thất vọng, nhìn Tần Cẩn, lại quay đầu nhìn Tằng Trạm, cũng ba mươi mốt tuổi, sao vẫn rề rà như không thế này? Không hề mảy may cuống cuồng lo chuyện hôn nhân đời mình! Chẳng lẽ... Thân thể có vấn đề? Có thể lắm... Không! Sức khỏe nó rất tốt, không thể nào cái đó lại… Không mần ăn được gì chứ?
Phải tìm một cơ hội thử nó xem sao.
Tang lễ kết thúc, mẹ Tằng Tử San được cô cháu gái nâng đỡ dìu đi nhưng khi vừa thấy Tằng Trạm, bà ta liền nổi điên, hất tay cô cháu gái ra rồi bấu lấy cổ áo Tằng Trạm, hung hăng giáng xuống một bạt tay không chút nể nang.
Tiếng bạt tay cực kỳ lớn!
Khóe miệng Tằng Trạm hơi co quắp, ánh mắt thoáng chốc sa sầm lạnh tanh, không khác ác ma là bao.
Từng Hải càng giận dữ hơn, đã kết thúc rồi còn gây nhốn nháo. Nhiều người nhìn thấy như vậy, hỏi Tằng Trạm phải ứng phó thế nào đây? Tằng Hải liền níu lấy bà ta, gầm nhẹ bên tai: “Bà nổi điên cái gì?”
Bà ta cắn môi, mắng: Thằng khốn này không phải là người, nó là súc sinh, nó là súc sinh!
Súc sinh?
Tằng Trạm hé miệng, Tần Cẩn thấy anh sắp nổi trận lôi đình liền bước lên dắt tay anh: Chúng ta đi thôi, đã lâu không gặp, anh nên mời em một bữa cơm. Tằng Trạm cúi đầu nhìn cô, sau đó liếc mắt sang mẹ Tằng Tử San, trước bao ánh nhìn của mọi người, mở miệng nói: Tôi đã sống ba mươi mốt năm trên cõi đời này nhưng tới giờ vẫn không rõ “người” và “súc sinh” khác nhau chỗ nào, như nhau cả thôi đấy!”
Mẹ Tằng Tử San thấy anh vẫn mồm mép đáp trả, phản dame cực kỳ lợi hại, như thể ‘nếu tôi là súc sinh thì bà đến súc sinh cũng không bằng’.
Mày, mày... Mẹ Tằng Tử San bí từ bí ngữ, không biết phải chửi rủa thế nào nữa. Tần Cẩn kéo tay Tằng Trạm, cười xã giao với mọi người rồi cùng anh rời khỏi nghĩa trang.
Không phải từ hôn rồi sao?
Lại ở cùng một chỗ?
Trai chưa cưới vợ, gái chưa lấy chồng, dĩ nhiên có thể quen nhau.
Đã nhiều năm như vậy, vẫn luôn chờ đối phương, vốn là rất xứng đôi mà.
Thiên kim nhà họ Tần thì khỏi phải bàn nhưng tôi thấy Tằng Trạm không xứng với cô ấy.
Không bao lâu nữa Tằng Trạm sẽ lên chức Sở trưởng, tới đó còn nói xứng với không xứng nữa không, tuổi trẻ tài cao thế kia…”
...
Tằng Trạm mở cửa xe cho Tần Cẩn, anh ngồi ở ghế lái rồi hỏi: Em muốn đi đâu?
Tần Cẩn nhìn ra ngoài cửa xe, nhẹ giọng lắc đầu: Em chỉ muốn về nhà.
Tằng Trạm gật đầu, lái xe về nhà Tần Cẩn.
Dọc đường không ai nói câu nào, bẵng đi một lúc thì Tần Cẩn lên tiếng: Anh không mời cơm em sao?
Tằng Trạm chỉ có thể lắc đầu. Đã lâu rồi anh không ăn cơm cùng Úy Lam. Con gái cưng lại sắp đầy tháng, càng phải về ngay để bù đắp yêu thương.
Tần Cẩn “ừm” một tiếng, rồi xuống xe bước vào nhà.
Tằng Trạm liền chạy xe thẳng tiến về nhà.
Chu Trì và hai mẹ con Lâm Hân Du đều đang ở nhà Tằng Trạm. ŧıểυ Đoàn Kết tăng động chạy tới chạy lui khắp nhà, tinh lực hết sức dư thừa.
Úy Lam còn nằm trên giường, mẹ Lâm thì đang bận thay tã cho ŧıểυ Khẩn Trương, còn Chu Trì đi tới đi lui khắp nhà Tằng Trạm, ánh mắt chứa đầy ngưỡng mộ ghen tỵ.
Mấy bữa trước, nhờ mối quan hệ với Tằng Trạm, anh ta một bước liền thăng tới chức Trưởng khoa.
Lúc đầu làm còn tuân theo quy tắc này nọ lọ chai. Sau vài ngày thì đã biết cách luồn lách thế nào rồi, đây há chẳng phải chính là con đường hốt bạc rồi sao?
Nhà Tằng Trạm to lớn, sang trọng thế này, không lâu nữa thôi anh cũng sẽ có một cái nhà hệt vậy.
Vừa thấy Tằng Trạm về, Chu Trì liền cung cung kính kính đứng dậy, hô một tiếng Sở trưởng.
Cởi ngay áo khoác màu đen, Tằng Trạm gật đầu với anh ta, khẽ cười nói: Không cần kính nể như thế, mọi người đều là bạn bè thân tình.
Hai mẹ con Lâm Hân Du luôn chăm sóc gia đình anh vô cùng tốt, anh rất cảm động và biết ơn.