Đại Ngụy năm Khánh Nguyên thứ sáu mươi ba, tháng ba mùa xuân, mưa bụi mịt mù, tòa thành đầy sắc xanh tươi mới ẩn hiện trong một tầng sương khói, mưa bụi li ti thấm ướt cả một vùng đất.
Ngói trên mái nhà Hứa thị được nước mưa gột rửa sáng bóng, hiện ra một tầng ánh sáng bàng bạc. Đây là ngói bán nguyệt được vận chuyển từ Vân Châu đến, nghe nói khi có trăng, ánh trăng chiếu lên mái nhà, giống như đom đóm đậu lại, kỹ thuật nung ngói này phức tạp, giá cả cũng không hề tầm thường, cả một mái ngói, bằng tiền công cả đời của một thường dân.
Nhưng đối với Hứa thị, gia tộc buôn bán tơ lụa khắp cả nước, một mái ngói này nhiều nhất cũng chỉ như chín con trâu mất một sợi lông. Hứa đại nhân là Thái phó của Thái tử sinh hạ hai con trai, trưởng tử Hứa Chi Hằng tuổi còn trẻ đã là Hàn Lâm học sĩ, người người kinh thành đều khen ngợi. Hứa Chi Hằng cũng có thê thất, mười tám tuổi cưới đích nữ của nhị gia Hòa gia là Hòa Yến. Trưởng tử của đại gia Hòa gia là Hòa Như Phi chính là Phi Hồng tướng quân do đương kim bệ hạ ngự phong, một văn một võ liên hôn, cũng coi như môn đăng hộ đối.
“Phu nhân, người muốn gì?” A hoàn mặc áo mỏng như hoa dâng trà nóng, nhỏ giọng hỏi.
“Ta ra ngoài một chút.” Hòa Yến đáp, một hơi uống cạn chén trà.
“Nhưng mà bên ngoài đang mưa…”
“Không sao, ta mang dù.”
A hoàn nhìn nữ tử trẻ tuổi trước mặt, Hứa gia là dòng dõi thư hương, nữ tử ăn mặc đều thanh nhã phong lưu, Hứa đại nãi nãi cũng vậy, chỉ là y sam sa mỏng màu xanh biếc mặc trên người nàng, luôn có loại tiểu khí không hợp. Thật ra Hứa đại nãi nãi lớn lên rất đẹp, ngũ quan rõ ràng mà anh khí, đôi mắt như hồ nước được gột rửa sạch sẽ, trong suốt mà xa xăm... Đáng tiếc là mù.
Hứa đại nãi nãi cũng không phải trời sinh đã mù, là ba tháng sau khi gả vào Hứa gia, đột nhiên mắc bệnh lạ, sốt cao hai ngày hai đêm, tỉnh lại thì không nhìn thấy gì nữa. Hứa gia mời khắp nơi danh y, vẫn bó tay không có cách nào, sau đó Hứa đại nãi nãi không thường ra ngoài nữa. Người mù ra ngoài, chung quy là bất tiện.
Hòa Yến đi tới đình nghỉ mát trong hồ nước ở trong sân.
Nàng gả vào Hứa gia một năm, ba tháng thì mù mắt, chín tháng còn lại, nàng học cách sinh hoạt không cần mắt, thích ứng rất tốt. Chỉ là thỉnh thoảng sẽ hoài niệm những ngày tháng nhìn thấy được, ví dụ như hiện tại, nàng có thể nghe tiếng mưa rơi xuống hồ nước tạo nên gợn sóng, cảm nhận được cá chép đỏ trong hồ tranh giành thức ăn, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy.
Cảnh xuân chẳng được ngắm nhìn mới là cảnh xuân tươi đẹp, cũng tương tự với người không trông thấy.
Hình như do mù lòa quá sớm, nên đến cả dung mạo hiện giờ của Hứa Chi Hằng nàng cũng chẳng nhớ rõ. Nàng chỉ còn nhớ mang máng Hứa Chi Hằng năm mười bốn tuổi, chàng thiếu niên áo xanh, nụ cười ôn hòa đưa tay về phía nàng. Hứa Chi Hằng bây giờ sẽ chẳng bao giờ làm thế với nàng nữa. Tuy rằng hắn vẫn đối xử với nàng ôn nhu lễ độ, nhưng mơ hồ có một tầng ngăn cách, Hòa Yến có thể cảm nhận được.
Nhưng nàng sẽ không hỏi tới.
Thuở thiếu thời, nhiều năm sống trong quân ngũ, nàng học được cách dùng thân phận nam nhi để giao tiếp với nam nhi, nhưng lại không biết làm thế nào để trở thành một nữ nhi. Bởi vậy, nàng chỉ có thể nhìn Hứa Chi Hằng cùng Hạ thị quấn quýt lưu luyến vừa đau lòng vừa chán nản. Về sau, nàng chẳng buồn nhìn nữa, những hình ảnh khiến người ta đau lòng kia cũng chẳng còn hiện lên, nàng bỗng dưng có được trăm phần thanh nhàn.
Nàng an tĩnh ngồi trong lương đình, bỗng nhiên lại nhớ tới những năm tháng thiếu thời, những ngày tháng rong ruổi theo quân. Cũng vào tiết xuân như thế này, mưa bụi mịt mờ, nàng ngồi giữa hàng quân sĩ, mỉm cười uống cạn một bát rượu mạnh, cảm thấy toàn thân đều nóng bừng.
Cơn nóng bỗng chốc lan khắp toàn thân, Hòa Yến vịn lấy lan can, cổ họng dâng lên từng đợt ngọt ngào, "phụt" một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.
Có tiếng bước chân ai đó chậm rãi đến gần.
Hòa Yến hỏi: "Tiểu Điệp?"
Không có tiếng đáp, tiếng bước chân dừng lại, Hòa Yến khẽ cau mày: "Hạ thị?"
Chốc lát, giọng nữ tử vang lên: “Thính lực của phu nhân thật tốt.”
Lòng ngực dâng lên cảm giác kỳ diệu, trực giác nhiều năm khiến nàng theo bản năng bày ra tư thế phòng bị. Hạ thị luôn ôn nhu nhỏ nhẹ, nàng ở trong phủ cũng chẳng nói với ả mấy câu, bỗng nhiên ả lại đến đây, giọng điệu ẩn chứa ý tứ như vậy, Hòa Yến cảm thấy bất an.