Mỗi ngày anh bận rộn không ngừng, thế nhưng buổi tối chỉ cần được nhìn thấy cô là mọi mệt mỏi đó đều tan biến, cô ở bên kia nghiêng đầu cùng anh nói đông nói tây, khuôn diendanlqsd mặt nhỏ nhắn mập mạp hơn so với trước kia rất nhiều, thế nhưng anh càng nhìn lại càng thích, không nói lời nào mà chỉ chăm chú nhìn cô.
Cô nói được một lúc thì đột nhiên ngừng lại, nhìn anh buồn buồn nói: Em rất nhớ anh.
Nghiêm Thấm Huyên da mặt mỏng, bình thường yêu quá tha thiết cũng chỉ là ôm lấy anh không buông, không nói những câu sến súa, chỉ cần kêu ông xã là cũng đỏ mặt mất nửa ngày.
Bên kia Trần Uyên Sam nghe cô nói xong lại càng thêm trầm mặc, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó, Nghiêm Thấm Huyên lập tức đỏ mặt qua loa nói chúc ngủ ngon với anh rồi gập máy vi tính lại.
. . . .
Tám giờ sáng hôm sau, Cao Nhạn mới vừa đi chợ mua thức ăn về liền nhìn thấy một người đứng trước cửa nhà.
Tiểu Sam, con về rồi sao? Trần Uyên Sam mệt mỏi tựa vào cạnh cửa, Cao Nhạn vội vàng vội vội vàng vàng nghênh đón mở cửa, Sao không gọi điện thoại cho mẹ?
Không có chuyện gì đâu mẹ. Anh đi theo Cao Nhạn vào nhà, thấy Cao Nhạn muốn đi đánh thức Nghiêm Thấm Huyên dậy, vội vàng ngăn bà lại, Mẹ cứ để cho cô ấy ngủ, con đợi cô ấy tỉnh lại, trong lúc đó con sẽ chơi cờ với ba.
. . . .
Thời điểm Nghiêm Thấm Huyên mới vừa mở mắt còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, bằng không làm sao Trần Uyên Sam lại ngồi ở mép giường, vẻ mặt dịu dàng cúi đầu nhìn cô cười đây?
Cô sửng sốt hai giây, lấy tay dụi dụi con mắt, thấy người trước mắt vẫn chưa biến mất, mở miệng nói, Anh đã trở về?
Nếu không thì là ai? Anh nhìn dáng vẻ mơ mơ màng màng của cô, cúi đầu hôn lên khuôn mặt cô, Bà xã anh hiếm khi nói muốn anh... anh vui mừng không ngủ được, nửa đêm từ trên giường bò dậy ngồi máy bay trở về.
Thấy cô bị anh chọc cho mặt đỏ bừng, anh giang tay ôm cô vào trong ngực, nói với cô, Anh thật sự hoàn toàn xong rồi, đi họp cũng tự nhiên cười khúc khích, cũng thiếu chút nữa làm cho người ta nghi ngờ.
Bây giờ chúng ta về nhà có được không? Anh thấy cô không nói lời nào, cánh tay dần dần siết chặt, hận không thể giam cô vào trong thân thể của mình.
Nghiêm thấm Huyên đỏ mặt gật đầu liên tục, tay ôm lấy cổ của anh cũng không chịu buông ra.
***
Mới vừa bước vào cửa nhà, Trần Uyên Sam liền ném hành lý đi, một tay bế ngang người cô sải bước đi vào phòng ngủ.
Nghiêm Thấm Huyên nằm ở trên giường bị anh nửa đè ở phía dưới hôn, không bao lâu hô hấp liền trở nên gấp gáp, bàn tay nhỏ bé cũng có chút vội vã cởi nút áo trên người của diendanlqsd anh, Trần uyên áo để mặc cô đùa giỡn, không bao lâu sau liền cảm thấy nơi đó của mình trướng đau.
Có thể không? Anh hồi lâu chống đỡ cái trán của cô, thở hổn hển hỏi cô, dù đã qua ba tháng, nhưng thân thể cô vẫn yếu, anh sợ mình không khống chế được sẽ làm tổn thương cô.
Anh nhẹ một chút là được. Cô giúp anh cởi quần áo ra, sau đó tự mình cởi