Trần gia vô cùng náo nhiệt, Trần Thế Phương đã sớm nói người làm chuẩn bị đồ ăn, bọn Trần Uyên Sam vừa đến, năm người ngay lập tức ngồi vào bàn ăn ăn cơm.
Thấm Huyên con có cái gì không thoải mái, muốn cái gì, cứ nói cho Tiểu Sam biết, nếu nó không nghe con s cứ trực tiếp gọi điện cho ta và dì Khanh. Trần Thế Phương ngồi đối diện Thấm Huyên, ân cần nói với con dâu.
Vâng, cha yên tâm đi, con sẽ hành hạ anh ấy tốt. Nghiêm Thấm Huyên liếc nhìn Trần Uyên Sam đang giúp cô gắp thức ăn, nghịch ngợm cười với Trần Thế Phương.
Cha, mấy ngày này con muốn đi Tokyo một chuyến, định đưa Thấm Huyên về nhà cô ấy, cha thấy thế nào? Trần Uyên Sam liếc nhìn Trần Thế Phương, chậm rãi nói: Hay là con đưa cô ấy cho dì Khanh chăm sóc?
Trần Thế Phương vừa mới nghe con trai muốn cướp người, vội vàng cười híp mắt nói, Ta cảm thấy đưa Thấm Huyên về nhà, Thấm Huyên cũng có thể thoải mái hơn, hơn nữa mẹ của nó cũng chăm sóc tốt hơn.
Hai con lúc nào thì làm hôn lễ? Phùng Khanh ở một bên nhàn nhạt mở miệng.
Chờ Thấm Huyên qua ba tháng, thân thể ổn định đã, con sẽ bắt đầu chuẩn bị. Trần Uyên Sam ôn hòa nói.
Ừ, tuyệt đối không thể để cho con dâu của Trần gia phải chịu uất ức, làm như thế nào cũng tốt, nhưng không thể quá phức tạp, không thể để cho Thấm Huyên mệt mỏi s được. Trần Thế Phương nghiêm túc dặn dò con trai mình, Nhà tân hôn thì sao? Định ở nhà con sao?
Không phải. Nghiêm Thấm Huyên nghe được anh trả lời thì có chút sững sờ, kinh ngạc ngẩng lên đầu nhìn anh, chẳng lẽ ở tại Trần gia?
Con đã mua một ngôi nhà, đã sửa sang xong rồi, xong tháng này sẽ chuyển vào. Trần Uyên Sam khí định thần nhàn trả lời, thế nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn vào bà xã của mình.
Nghiêm Thấm Huyên càng thêm kinh ngạc, đây là chuyện gì, sao cô cái gì cũng không biết? Ở căn nhà đó, hoàn cảnh đều tốt, cũng đã thành quen, sao đột nhiên lại muốn chuyển đi vậy?
Buổi tối về nhà Nghiêm Thấm Huyên nhìn người đang lái xe bên cạnh với vẻ mặt có gì muốn nói nhưng lại thôi, Trần Uyên Sam bị cô nhìn làm trong lòng ngứa ngáy, thừa dịp đèn đỏ kéo cô vào trong ngực hôn mấy cái, chống đỡ cái trán của cô nhỏ giọng nói, Gì mà nhìn không chớp mắt như vậy, muốn quyến rũ anh hả?
Cô bị con ngươi đen bóng của anh nhìn chằm chằm, dịu dàng cười với anh, Đâu dám, ngay cả việc chuyển nhà em cũng không biết, sao có thể đảm nhiệm chức vụ Trần phu nhân được?
Trần Uyên Sam nới lỏng vòng tay ôm cô đưa tay vân vê khuôn mặt cô, nói: Quỷ hẹp hòi, vốn là muốn cho em sự bất ngờ, hôm nay cha hỏi anh không thể làm gì khác nên phải nói ra.
Cô nháy mắt, nhìn gò má của anh hỏi, Căn nhà đó cũng tốt mà? Tại sao lại phải chuyển đi?
Cô luôn luôn chủ trương không lãng phí, từ nhỏ cô đã quản lý tiền trong nhà, nhưng chưa bao giờ dùng lãng phí, mặc dù biết người đàn ông này có thể vì cô mà tiêu