Sau khi Ôn Điềm thúc giục xong lại ngồi về vị trí, trong lòng bồn chồn bất an.
Nếu hai người bọn họ đã đi cùng nhau rồi, lỡ ba ba về nhà mà thấy người anh tiện nghi kia chưa về, tâm huyết dâng trào muốn tự mình tới đón anh ấy thì sao?
… Cô mới không muốn cho bọn họ có cơ hội như vậy.
Sau khi tới trường trung học phổ thông Ký Lâm, Ôn Điềm hạ cửa sổ xe xuống dõi mắt nhìn khắp nơi, có chút muốn xuống chơi nhưng lại cảm thấy chỉ có một mình đi chơi thì thú vị gì.
Cô chống cằm nhìn xung quanh một hồi rồi lôi bản bàn ra, lại lấy sách vở tự làm bài tập.
Theo thời gian trôi đi, ghế ngồi bên cạnh đã bắt đầu xuất hiện đầy sách bài tập vật lý, hóa học, lịch sử.
Ôn Điềm đang cắn bút vò đầu bức tai, trầm tư suy nghĩ xem đè này nên làm như thế nào, đột niên tài xế không một tiếng động xuống xe.
Một lát sau, cô cảm giác được cửa xe bên tay trái bị mở ra, có người đứng ở bên ngoài một chút sau đó duỗi tay vào, cầm lấy cặp sách và mấy tập đề ôn luyện của cô lên, ngồi xuống chiếc ghế cô vốn đang tiện tay ném sách vở xuống.
Ôn Điềm quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện Ôn Diệc Tư đang ngồi bên cạnh cô, mà cặp sách và mấy cuốn đề của cô đều bị anh nắm chặt trong tay.
Môi cô giật giật nhưng không nói tiếng nào, lại thu hồi tầm mắt, tiếp tục vận dụng trí óc giải bài tập toán của mình.
Đợi một hồi lâu nhưng trong xe không có bất kỳ tiếng động gì, Ôn Điềm ngẩng đầu nhìn thoáng qua gương chiếu hậu: “Sao còn chưa lái xe nha?”
Tài xế đang suy nghĩ xem nên nói thế nào, Ôn Diệc Tư đã ghé mắt nhìn về phía cô: “Không phải em còn đang làm bài tập à?”
Ôn Điềm sửng sốt, khẽ nhếch miệng, vội vàng khép đề toán của mình lại, ậm ừ nói: “Em… Mấy người không chịu lái xe đưa em về, đương nhiên em chỉ có thể làm ở đây.”
Nói xong, cô lại cướp lấy sách vở và cặp của mình từ trong tay Ôn Diệc Tư, nhét cả túi đựng bút và sách bài tập vào, kéo khóa cẩn thận rồi đặt qua một bên.
“Lái xe đi.” Ôn Diệc Tư nói với tài xế một tiếng, rất nhanh phía trước đã truyền tới tiếng khởi động xe.
Trong xe đột nhiên nhiều thêm một hơi thở xa lạ khiến cô cảm thấy rất không tự nhiên, hệt như nửa người kế bên anh đều đang tê dại.
Bầu không khí trong xe vẫn luôn trầm mặc, mãi tới khi xe giảm tốc độ khiến cô bị quán tính làm đập đầu vào kính, phát ra tiếng vang nhỏ, Ôn Điềm mới vô thức phản ứng được cô đã sắp dán người vào cửa xe.
Cô thật sự không chịu nổi nữa, trực tiếp quay đầu nhìn Ôn Diệc Tư, giọng điệu cực kỳ bất mãn:
“Này, sao sáng nay anh lại bắt ba ba chở anh tới trường?”
Ôn Diệc Tư bị điểm tên quay đầu nhìn cô, đôi mắt dưới cặp kính trong trẻo vô cùng, rõ ràng trông nó rất xinh đẹp nhưng đáy mắt lại bình tĩnh như giếng cổ, không chút gợn sóng.