Nguyễn Nghiên giơ bảng xếp hạng ra chừng một phút mới cất đi. Cô ấy nhìn dáng vẻ héo rũ của Ôn Điềm, đặt di động xuống nói: “Nếu cậu còn không lo học tập cho tốt, về sau lên cấp ba rồi chúng ta chỉ có nước tách ra.”
“Nhưng mình đã cố học thật mà…”
Ôn Điềm ngẩng đầu nhìn bạn. Nguyễn Nghiên biết hiện tại Ôn Điềm đang buồn bực, vẻ mặt cũng hòa hoãn hơn một chút: “Vậy đêm nay cậu làm bài tập toán với lý trước, cậu phải nghiêm túc làm bài đó. Mình tắt máy trước đây.”
“Ừm…”
Sau khi tắt video, Ôn Điềm hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra, cả người mềm oặt ngã ra bàn, không biết mình nên làm gì bây giờ mới tốt.
Có nên đăng ký một lớp học bổ túc không?
… Cô hướng mắt nhìn lên trần nhà, cả người ủ rũ không có chút động lực nào.
Thành tích thi giữa kỳ nát như vậy, ngày kế tiếp khi đi học, Ôn Điềm chỉ cảm thấy mình thật không dám ngẩng đầu.
Khi đi ngang qua bảng công bố xếp hạng thành tích, khóe mắt cô liếc thấy có rất nhiều người đang đứng quanh vây xem, vội vàng giơ tay che mặt bước nhanh qua, lỗ tai còn hơi nóng lên.
Thế nhưng nguyên một ngày cũng chẳng có ai tới hỏi xem lần này cô thi thành tích thế nào.
Sau khi tan học, Ôn Điềm xách theo cặp xách đi ra khỏi cổng trường, tài xế đã lái xe tới đây chờ cô.
Đại ŧıểυ thư vừa lên xe ngồi xuống đã lại lấy di động ra, mở phiếu điểm lên xem.
Cô rất muốn cẩn thận nghiêm túc xem những người có thành tích vượt qua cô, nhưng ngón tay và đôi mắt lại không nghe sai sử, phảng phất như chỉ cần nhìn một cái, trong lòng cô sẽ bị dị ứng cực kỳ nghiêm trọng.
Cô ném di động qua một bên, khoanh tay trước ngực tựa lưng vào ghế dựa, vẻ mặt rầu rĩ không vui.
Tài xế nhìn nhìn cô, một lát sau mới mở miệng hỏi: “Hiện tại về nhà ư?”
“Sao vậy ạ?”
“Nếu về luôn thì tôi đưa ŧıểυ thư về nhà trước.” Tài xế ngừng một hồi, giọng nói hơi nhỏ hơn: “Nếu không tiện đường, tôi sẽ lái xe qua đón cả vị kia về luôn. Sếp Ôn đã dặn tôi phải đi đón cậu ấy về mỗi ngày.”
“Đi đón mỗi ngày?” Ôn Điềm khó hiểu: “Nhưng sáng nay anh ấy cũng không đi học chung với em mà.”
Tài xế lau mồ hôi lạnh trên mặt: “Là… Là vì sáng nay tôi đưa ŧıểυ thư tới trường trước, sau đó sếp Ôn đích thân lái xe đưa cậu ấy đi học!”
“Cái gì!!!” Ôn Điềm trợn tròn mắt, lập tức vươn người nắm lấy ghế phụ ép sát lên: “Anh nói ba em lại tự mình lái xe đưa anh ấy đi học!”
“Đúng vậy!”
Ôn Điềm buồn bực muốn chết, vội vàng nói với tài xế: “Vậy anh còn chờ gì nữa! Mau đi đón anh ấy đi!”
“Nhưng cậu ấy tan học chậm hơn ŧıểυ thư một giờ, hiện tại đi qua có lẽ phải chờ một thời gian. Hay là tôi đưa ŧıểυ thư về nhà trước rồi quay lại đón cậu ấy sau đi.”
“Không cần! Anh mau đi đi!!!”
“A, được.” Tài xế vội vàng gật đầu.