Cấm Kỵ Của Đích Huynh

Chương 4: Lời Thề Trên Giường Son

Trước Sau

break

Vương Uyển hất nhẹ tà váy, quỳ gối bò lên chiếc án thư theo đúng ý chàng, ưỡn cao cặp mông trắng nõn chờ đợi.

Dược tính lan tỏa, thiêu đốt nhụy hoa non nớt, từng cơn ngứa ngáy, rạo rực dâng trào khiến nàng không khỏi khép hờ đôi môi, thở hắt ra từng hơi gấp gáp.

Dâm dịch theo lối vào nhỏ hẹp chảy xuống, len lỏi qua khe đùi trắng ngần, tạo thành một dòng suối nhỏ, lấp lánh dưới ánh nến.

"Huynh à..." Vương Uyển khẽ cắn môi, hai chân run rẩy, thều thào gọi.

Nàng từng lén lút đọc trộm thoại bản dâm tình, cũng từng vụиɠ тяộʍ tự mình tìm kiếm khoái lạc. Thế nhưng chưa bao giờ cảm thấy khó chịu, trống rỗng và thèm khát đến vậy. Cảm giác ngứa ngáy, bức bối như gặm nhấm từng thớ thịt, từng khúc xương, thôi thúc nàng tìm kiếm một thứ gì đó thô to, cứng rắn lấp đầy.

Vương Tuân vẫn giữ nguyên vẻ mặt điềm tĩnh, ung dung nhìn nàng vùng vẫy trong du͙© vọиɠ. Chờ đến khi dâm dịch chảy xuống thấm ướt một mảng án thư, chàng mới chậm rãi tiến đến, ghì lấy vòng eo thon thả của nàng.

Hạ thân cương cứng tách đôi cánh môi âʍ ɦộ đang run rẩy, nhắm thẳng lối vào nhỏ hẹp, ngập trong dâm dịch, một cú thúc mạnh mẽ đâm thẳng vào.

Chẳng màng đến sự tồn tại mong manh của màng trinh, Vương Tuân hung hăng xé toạc lớp phòng vệ cuối cùng, tiến thẳng vào nơi sâu nhất của nàng.

"A!"

Vương Uyển ngửa cổ, thốt lên một tiếng kêu đau đớn, nhưng chỉ kịp thốt ra nửa tiếng đã bị chặn lại bởi kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt.

Dù đã có dược tình trợ giúp, nhưng sự xâm nhập thô bạo của chàng vẫn khiến nàng đau đớn đến tái mặt. Mồ hôi lạnh túa ra, thấm ướt tấm lưng trần nõn nà.

Vương Uyển nghiến răng, hận không thể cắn nát bờ vai rắn chắc của chàng. Thế nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Vương Tuân, nàng chỉ có thể thốt ra những tiếng rêи ɾỉ yêu kiều, nũng nịu cầu xin:

"Huynh à...nhẹ thôi...Uyển nhi không chịu nổi...đau quá..."

Vương Tuân cúi đầu, nhìn xuống nơi giao hòa của hai người. Lối vào nhỏ hẹp bị căng ra đến mức gần như trong suốt, co rút liên tục, như muốn ngậm chặt lấy nam căn, nhưng rồi lại bất lực buông lỏng, để mặc du͙© vọиɠ của chàng tràn vào. Dâm dịch trong suốt theo đó tuôn trào, điểm xuyết vài sợi tơ máu đỏ tươi.

"Không đau thì sao gọi là sướиɠ? Ngoan, chịu đựng một chút." Vương Tuân lạnh lùng nói, không hề có ý định dừng lại.

Chàng rút ra một chút rồi lại hung hăng đâm mạnh vào, nâng hai chân nàng lên cao, ra sức khuấy đảo nơi sâu nhất.

Nơi nhạy cảm nhất bị chạm đến, kɧoáı ©ảʍ dâng trào át đi cơn đau rát ban đầu. Sự ma sát mãnh liệt giữa nam căn thô to và hoa kính mềm mại khiến nàng chìm đắm trong cơn mê loạn, một dòng dâm dịch nóng bỏng bắn thẳng lên đỉnh đầu dươиɠ ѵậŧ.

Vương Uyển như người mất hồn, mặc cho kɧoáı ©ảʍ cuồn cuộn kéo đến, từng đợt, từng đợt, đánh úp lấy nàng, đưa nàng lên đỉnh điểm của hoan lạc.

Nàng bắt đầu cong người, ngẩng đầu, rướn ngực, phối hợp với từng cú thúc của chàng. Cho đến khi hạ thân tê dại, bụng dưới căng cứng, một dòng dịch nóng ấm trào dâng, muốn thoát ra ngoài.

"A...huynh à...đừng động nữa...Uyển nhi...Uyển nhi..."

Giữa những tiếng rêи ɾỉ đứt quãng của nàng, Vương Tuân tăng tốc, ra sức ra vào mãnh liệt. Cuối cùng, Vương Uyển cũng đạt đến cao trào, một dòng nước ấm nóng bắn ra, ướt đẫm cả bàn tay đang giữ lấy eo nàng.

Ngay khi Vương Uyển vừa lên đỉnh, Vương Tuân cũng rút khỏi cơ thể nàng, bắn toàn bộ tinh hoa vào trong hoa huyệt đang co rút.

dươиɠ ѵậŧ rút ra, nhưng dư vị kɧoáı ©ảʍ vẫn còn đó. Vương Uyển chỉ cảm thấy hạ thân đau rát, tê dại.

Nàng cố gắng lùi người, muốn thoát khỏi sự kiềm kẹp của chàng, miệng mếu máo cầu xin:

"Huynh à, đủ rồi..."

Thế nhưng, Vương Tuân lại kéo chân nàng lại, một lần nữa hung hăng tiến vào, cúi đầu cười khẽ:

"Uyển nhi da^ʍ đãиɠ như vậy, sao có thể đủ được?"

Chàng dừng lại một chút, sau đó chậm rãi nói, giọng điệu rõ ràng, dứt khoát:

"Lần đầu đã phóng đãng như vậy, sau này còn không phải dâm thủy tuôn trào như suối?"

Vương Uyển: "..."

Không ngờ bề ngoài nho nhã, ôn nhu là vậy, bên trong Vương Tuân lại có sở thích biến thái đến vậy.

Vương Uyển đang suy nghĩ xem làm cách nào để kết thúc cuộc mây mưa này, thì bất ngờ bị chàng bế thốc lên.

Nàng vốn nhỏ nhắn, nay lại bị Vương Tuân ôm gọn trong lòng, hai chân vòng qua eo chàng, nam căn vẫn chôn sâu bên trong. Tư thế đột ngột khiến nàng giật mình, theo bản năng khép chặt hai chân, vô tình siết chặt lấy dươиɠ ѵậŧ, khiến chàng càng thêm sung mãn.

"Huynh à...em sợ...ưm...đừng mà..." Nàng khóc nức nở, hai tay bất lực bám víu lấy vai chàng.

Vương Tuân cúi đầu, ghé sát tai nàng, thì thầm:

"Ngoan nào, bắn thêm hai lần nữa thì tha cho em, được không?"

Giọng nói của chàng ôn hòa, trầm ấm, mang theo chút gì đó dịu dàng, cưng chiều.

Thế nhưng những lời thốt ra lại tục tĩu, phóng đãng đến vậy.

Vương Uyển cảm giác như có một dòng điện chạy dọc sống lưng, khiến nàng run rẩy. Nàng siết chặt lấy chàng, vô thức đáp ứng.

Cảm nhận được sự siết chặt của hoa huyệt, Vương Tuân bật cười, không nói gì thêm, bế nàng đi khắp phòng.

Tiếng rêи ɾỉ, tiếng thở dốc, tiếng da thịt va chạm vang vọng khắp căn phòng, hòa quyện với mùi xạ hương nồng nàn, tạo nên một bản tình ca dâm mỹ, khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Vương Uyển chẳng còn nhớ nổi mình đã bắn bao nhiêu lần, chỉ biết là đến cuối cùng, nàng kiệt sức ngã vào lòng chàng, mặc cho du͙© vọиɠ cuồn cuộn của chàng nhấn chìm, thân thể mềm nhũn như nước, nước mắt, mồ hôi lẫn lộn với dâm dịch chảy xuống, tạo thành một dòng thác nhỏ, giao hòa với dòng thác cuồn cuộn của người đàn ông đang ra sức chinh phạt nàng.

break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc