Phòng ngủ của Vương Tuân được bài trí hết sức đơn giản: một giường, một án thư, một quyển sách, một ngọn đèn, một lư hương và một bình hoa. Sự thanh đạm ấy khiến Vương Uyển không khỏi ngạc nhiên.
Nàng vốn quen thuộc với cuộc sống xa hoa của con cháu dòng dõi thế gia, từ y phục đến ẩm thực, chỗ ở đều được chăm chút tỉ mỉ, tinh xảo. Ngay cả một thứ nữ như nàng, phòng ngủ cũng không thiếu những món đồ trang trí lộng lẫy, quý giá.
Vậy mà Vương Tuân, đích tử của Vương gia, lại bài trí phòng ốc giản dị như một thư sinh nghèo khó. Sống giữa phồn hoa mà không bị cám dỗ bởi phù phiếm, quả nhiên có phong thái của bậc danh sĩ.
Sau khi tắm rửa xong, Vương Uyển ngồi bên cửa sổ, thong thả lau khô mái tóc dài bằng khăn, bỗng nghe Vương Tuân lên tiếng: "Uyển nhi từng giúp ai đó bằng miệng chưa?"
Nàng khựng lại, lắc đầu: "Chưa từng."
Bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Vương Tuân, Vương Uyển khẽ cười, e lệ đáp: "Muội chỉ dùng ngọc thế luyện tập thôi."
Vương Tuân nhướn mày, cười ẩn ý: "Muội thật có lòng."
Dù chàng có ý khen hay chê, Vương Uyển vẫn thản nhiên đáp lại: "Huynh quá khen rồi."
Vương Tuân không nói gì thêm, chỉ nhìn nàng bằng ánh mắt đầy ẩn ý, trong đáy mắt dấy lên tia du͙© vọиɠ.
Vương Uyển thầm hiểu. A hoàn trong viện quả nhiên tinh ý, hầu hạ nàng tắm rửa sạch sẽ xong, thay vì đưa y phục, lại đưa cho nàng một chiếc váy lụa mỏng như cánh ve, mặc như không mặc. Dưới ánh đèn lờ mờ, đường cong mê người của nàng hiện ra khiến người ta không thể rời mắt.
Vương Uyển buông khăn xuống, hất mái tóc dài ra sau, để lộ cặp tuyết lê căng tròn, run rẩy trước ngực. Nàng nhìn Vương Tuân, đôi mắt long lanh như nước mùa thu, giọng nói ngọt ngào như mật: "Huynh à..."
Khuôn mặt nàng non nớt như trẻ thơ, giọng nói trong trẻo ngây thơ, nhưng thân hình lại phồn thực, quyến rũ hơn cả những phụ nữ từng trải.
Vương Tuân nuốt khan, tiến lại gần, đưa cho nàng một chiếc hộp gỗ, thản nhiên nói: "Tự mình bỏ vào."
Vương Uyển mở hộp, bên trong là một viên thuốc màu đen. Nàng đoán được công dụng của nó, nhưng vẫn giả vờ ngạc nhiên: "Đây là?"
Vương Tuân liếc nhìn nàng, có chút không kiên nhẫn với vẻ giả nai của nàng, lạnh lùng nói: "Thuốc."
Vương Uyển thấy sắc mặt chàng sa sầm, liền ngoan ngoãn cởi bỏ y phục, dang rộng hai chân trước mặt chàng, dùng tay nhét viên thuốc vào trong huyệt nhỏ.
Cửa mình chưa từng nếm trải dươиɠ ѵậŧ, vậy mà lần đầu tiên phá thân, lại phải dùng đến thuốc kích dục.
Chàng từng nói, chỉ cần nàng nghe lời, sẽ không để nàng đau.
Vương Uyển từng nghĩ chàng sẽ dịu dàng âu yếm, đợi nàng ướt át rồi mới chậm rãi tiến vào. Nào ngờ vị đường huynh này lại có cách hành xử thô bạo đến vậy.
Khi nàng ngậm lấy phân thân của chàng, chàng ra sức ra vào cuồng bạo, nàng cứ ngỡ là do chàng bị khơi gợi du͙© vọиɠ.
Giờ đây mới hiểu, nữ nhân đối với chàng, chẳng qua chỉ là công cụ để thỏa mãn du͙© vọиɠ.
Thái độ thành thục, thuần thục này, e là đã từng hành sự với không ít nữ nhân. Ngay cả tứ đại mỹ tỳ "Phong Hoa Tuyết Nguyệt" bên cạnh chàng, có lẽ cũng đã bị chàng chà đạp qua.
Sự dịu dàng như ngọc chỉ là lớp mặt nạ, con người thật của chàng lại bá đạo, lạnh lùng đến vậy. Vương Uyển cố tình phớt lờ cảm giác khó chịu trong lòng.
Dù sao, bản thân nàng cũng đâu phải người tốt đẹp gì, chỉ là đang lợi dụng lẫn nhau thôi.
"Uyển nhi đang nghĩ gì vậy?" Vương Tuân thấy Vương Uyển chậm chạp, liền lên tiếng hỏi.
Vương Uyển hoàn hồn, mỉm cười quyến rũ, lau sạch chất dịch dính trên tay vào khăn, sau đó đứng dậy, định cởi y phục giúp chàng.
Vương Tuân lùi lại một bước, từ chối: "Không cần."
Chàng ra hiệu về phía chiếc án thư cạnh cửa sổ, giọng nói có phần ra lệnh: "Tư thế quỳ gối, úp mặt xuống đó."