Làm ra quyết định chắc ăn như này, kỳ thực với Thời Ngọc ȶᏂασ mà nói thì không hề đột ngột. Bởi vì Thời Ngọc ȶᏂασ đã sớm nhận định được mình muốn ở cùng với Đường Du Nhiên rồi, cầu hôn chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Đúng lúc ngày mai lại là một ngày lễ vô cùng có tính kỉ niệm, cho nên Thời Ngọc ȶᏂασ cũng muốn chuẩn bị cho lần cầu hôn vào ngày mai thật tươm tất. Mà bản thân anh cũng có chút nôn nóng, muốn nhanh chóng kết hôn với Đường Du Nhiên, mãi mãi trói cô ở bên cạnh mình.
Bản thân Thời Ngọc ȶᏂασ đều đã dự trù xong kế hoạch cả rồi, anh nhất định phải cho Đường Du Nhiên một màn cầu hôn xinh đẹp nhất, sẽ cho cô một hôn lễ hoành tráng nhất.
Đặt xong hoa hồng rồi, Thời Ngọc ȶᏂασ nhìn vào đồng hồ, định một lúc nữa lúc anh lái xe tới thì cũng là lúc Đường Du Nhiên tan làm. Thời Ngọc ȶᏂασ bỗng quay xe, lái về phía công ty của Đường Du Nhiên.
Thời Ngọc ȶᏂασ đón Đường Du Nhiên, sau đó mới lái về sơn trang Đế Đình.
Hai người cùng nhau ăn cơm tối, trong lòng Thời Ngọc ȶᏂασ vẫn đang nghĩ ngợi tới chuyện cầu hôn ngày mai, lập tức trở về phòng làm việc ra kế hoạch.
Đường Du Nhiên cũng bận bịu chuyện công việc nên cũng quay trở vào phòng làm việc.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, đợi đến khi Đường Du Nhiên xử lý xong bưu phẩm thì cũng đã là mười một giờ khuya rồi.
Advertisement
Cô mỏi mệt đưa tay xoa xoa ấn đường, tắt máy vi tính, ngó nhìn ra phía phòng làm việc quả nhiên thấy vẫn còn sáng đèn từ khe cửa để hở.
Đường Du Nhiên sợ quấy rầy Thời Ngọc ȶᏂασ cho nên không có gõ cửa đi vào, xoay người trở về phòng ngủ của mình, ngáp một cái rồi vào trong phòng tắm.
Kết quả không ngờ rằng đang tắm dở thì Thời Ngọc ȶᏂασ đột nhiên xuất hiện.
Từ khi Đường Du Nhiên chính thức dọn về sơn tran Đế Đình hoàn toàn không hề cảnh giác gì lúc ở cùng Khâu Thiếu Trạch cả, cô đi tắm đều thường xuyên quên đóng cửa phòng.
Chuyện này ngược lại là có lợi cho Thời Ngọc ȶᏂασ.
Vừa mới nhìn thấy bóng người cao lớn của Thời Ngọc ȶᏂασ đi vào phòng tắm, Đường Du Nhiên vẫn giật mình một cái, sau khi nhìn thấy rõ gương mặt đẹp trai của người này mới kịp hồi phục lại tinh thần.
Advertisement
Một giây sau đó, gò má trắng nõn của cô bỗng đỏ ửng lên, cuống quýt tay chân mà che chắn lại những điểm quan trọng nhất của cơ thể mình.
Nên biết rằng bây giờ Đường Du Nhiên không có mặc gì cả, không chỉ là trần như nhộng mà làn da vô cùng trắng trẻo mịn màng lại còn vương những giọt nước óng ánh như hạt châu, càng khiến lòng người thêm say đắm.
Thời Ngọc ȶᏂασ chỉ nhìn liếc qua, máu thịt cả người không ngừng cuộn trào khiến tính khí phía dưới kia cũng ngông cuồng ngóc đầu dậy.
Yết hầu gợi cảm đảo một vòng, ánh mắt của Thời Ngọc ȶᏂασ lúc nhìn Đường Du Nhiên lại càng thêm khô nóng mấy phần.
Đường Du Nhiên đỏ mặt, vốn dĩ không dám nhìn Thời Ngọc ȶᏂασ, chỉ cúi đầu thấp xuống khiến đôi mi vừa dài vừa cong như cánh bướm kia khẽ run một đợt.
“Thời Ngọc ȶᏂασ… Anh, anh ra ngoài trước đi…”
Đường Du Nhiên căng thẳng đến nói lắp.
“Bây giờ muộn lắm rồi, cùng nhau tắm sẽ tiết kiệm được một quãng thời gian đó.” Thời Ngọc ȶᏂασ nhìn Đường Du Nhiên bằng ánh mắt sáng quắc, giọng điệu lúc nói chuyện lại vô cùng gợi tình, bên trong dường như còn nghe được vài nét khàn đục rối rắm.
Vừa nói chuyện, Thời Ngọc ȶᏂασ cũng vừa đi về phía Đường Du Nhiên, dừng lại ở trước mặt cô.
Đường Du Nhiên hẳn là đang gội đầu, tóc đều đã bị làm ướt, bọt xà phòng dính sát trên cái cổ trắng nõn của cô.
Thời Ngọc ȶᏂασ nhìn thấy hình ảnh này, yết hầu gợi cảm lại khó khăn đảo một vòng, âm thanh khàn đục lại vang lên: “Du Nhiên, anh gội đầu giúp em.”
Vừa nói xong, Thời Ngọc ȶᏂασ đã cẩn thận gội đầu cho Đường Du Nhiên.
Bầu không khí trong phòng tắm càng lúc càng mờ ám, nhiệt độ đều đã tăng lên vài độ.
Lúc đầu, Thời Ngọc ȶᏂασ vẫn rất nghiêm túc gội, chỉ có điều tắm thì cũng tắm đến biến đổi cả mùi vị rồi.
Thời Ngọc ȶᏂασ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại như không có khung xương kia đặt lên trên dây nịch quanh hông của mình.
Một bàn tay khác lại bá đa͙σ giữ lấy gáy của Đường Du Nhiên, lập tức áp môi mình đè lên trên đôi môi của cô hung ác hôn tới, dường như chỉ hận không thể nuốt luôn người này vào trong bụng, nụ hôn cũng cứ thế mà vừa điên cuồng lại vừa triền miên.
Một mạch tiến công thẳng tới, tùy ý hưởng thụ từng điểm ngọt ngào của người kia.
Đường Du Nhiên vốn bị Thời Ngọc ȶᏂασ hôn đến không còn chút sức lực chống đỡ, cả người như bị rút hết đi sinh khí vậy.
Cô chỉ có thể như mớ dây leo mà bám chặt vào trên người Thời Ngọc ȶᏂασ.
Cơ thể cả hai dán chặt vào nhau, cơ thể của Thời Ngọc ȶᏂασ lúc này nóng như cái lò lửa, đến mức Đường Du Nhiên bám trụ vào cũng bị lây cái nóng mà cả người cũng hừng hực nóng ran.
Cô bị anh hôn đến choáng váng đầu óc, còn chưa phản ứng lại kịp đã bị Thời Ngọc ȶᏂασ trực tiếp dồn sát vào vách tường.
Cơ thể nóng như lửa của anh lập tức đè lên người Đường Du Nhiên, bàn tay lớn của anh nắm giữ lấy bàn tay nhỏ của cô, dẫn dắt cho cô mở dây thắt lưng của mình.
Chỉ nghe một tiếng sột soạt ngắn, quần của Thời Ngọc ȶᏂασ lập tức rơi xuống sàn nhà cùng với dây thắt lưng.
Trong chốc lát, bên trong phòng tắm không ngừng vang lên tiếng thở phì phò nhẫn nhịn của Thời Ngọc ȶᏂασ, cùng với tiếng r3n rỉ kiều diễm ướt át của Đường Du Nhiên.
Cảnh tượng đỏ mặt này diễn ra khoảng chừng hai giờ sau đó, âm thanh bên trong phòng mới dừng lại.
Khuôn mặt của Đường Du Nhiên đỏ như cà chua chín, khóe mắt ướt át quyến rũ, toàn thân đã mềm nhũn không chút sức lực mà vặn vẹo trong lồ ng ngực của Thời Ngọc ȶᏂασ, hai tay cũng vòng qua ôm lấy cổ của anh.
Cô nhìn qua người trước mặt, Thời Ngọc ȶᏂασ không chỉ không có một chút dáng vẻ mệt mỏi, thậm chí cả người còn hưng phấn hơn cả lúc chưa làm. Anh vòng hai tay ôm Đường Du Nhiên thật chặt, cũng không quên cẩn thận rửa sạch rồi lau chùi cơ thể giúp cô, lúc này mới ôm cô đi ra khỏi phòng tắm.
Thời Ngọc ȶᏂασ dịu dàng đặt Đường Du Nhiên nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, sau đó cũng nhanh chóng nằm xuống bên cạnh ôm cô vào lòng. Anh cúi đầu nhìn Đường Du Nhiên ở trong lòng mình, khóe môi bất giác nở một nụ cười.
Nhìn thấy người kia ngoan ngoãn nằm trong lồ ng ngực của mình, đôi gò má trắng nõn hiện tại đã có chút đỏ hồng, Thời Ngọc ȶᏂασ chỉ cảm thấy rất đỗi đáng yêu, không nhịn được lại hôn lên trán cô một cái.
Gò má Đường Du Nhiên lúc này đỏ ửng, có hơi xấu hổ mà cúi đầu thấp xuống, vốn dĩ là cũng không dám ngước nhìn vào đôi mắt của Thời Ngọc ȶᏂασ.
Trong đầu cũng không tự chủ được mà hiện ra những hình ảnh không thích hợp với trẻ nhỏ đã xảy ra trong phòng tắm vừa nãy, gương mặt của theo đó mà đỏ thêm vài phần.
Dường như bỗng nghĩ tới gì đó, gò má Đường Du Nhiên lại phồng lên rồi đỏ ửng, lúc này cô mới nhớ ra khi nãy trong phòng tắm Thời Ngọc ȶᏂασ không có dùng biện pháp an toàn.
Nghĩ tới đây, cô cũng theo bản năng mà nhớ lại ngày an toàn của mình, sau đó mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. May rằng hôm nay là ngày an toàn, hẳn là sẽ không mang thai đâu.
Nói đến lại nhớ, Đường Du Nhiên có hơi cạn lời nhìn qua phía Thời Ngọc ȶᏂασ, hình như thời gian gần đây lúc cả hai ân ái, người này đều rất ít khi dùng biện pháp an toàn.
Đường Du Nhiên nghĩ ngợi, ánh mắt lập tức nhìn về phía người kia, có chút cạn lời cùng xấu hổ: “Thời Ngọc ȶᏂασ… Sao, sao thời gian gần đây anh đều rất ít khi dùng biện pháp an toàn vậy? Lỡ như mang thai thì phải làm sao?”
Thời Ngọc ȶᏂασ nhìn Đường Du Nhiên bằng ánh mắt đắm đuối, nghe cô hỏi xong lại không nhịn được mà khẽ cong môi, ngón tay cũng không ngừng xoa xoa lên gò má của cô: “Nếu như mang thai thì cứ sinh ra thì được rồi.”
Nói xong lại không chờ Đường Du Nhiên lên tiếng, Thời Ngọc ȶᏂασ đã cười thêm sâu rồi tiếp tục: “Em yên tâm, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm với em.”
Nói tới đây, Thời Ngọc ȶᏂασ lại nhìn tới vẻ mặt mệt lả của Đường Du Nhiên, đôi mắt sâu hoắm của anh lập tức lóe lên một tia đau xót, nhích tới hôn lấy nơi giữa hàng lông mày của Đường Du Nhiên, cưng chiều nói: “Được rồi, nếu đã mệt rồi thì em nhanh đi ngủ đi.”
Đường Du Nhiên thật sự là mệt mỏi, nhưng mà vốn dĩ là bị Thời Ngọc ȶᏂασ “dày vò” nên mới mệt mỏi. Nghe người kia nói xong cũng khẽ gật đầu, nhắm hai mắt lại rồi thiếp đi trong phút chốc.
Nghe thấy nhịp thở đều đặn của cô, Thời Ngọc ȶᏂασ cũng thiếp đi ngay sau đó.
Một đêm mơ thật ngọt ngào.
Sáng hôm sau, cả hai người vẫn như thường lệ cùng ngồi ăn sáng.
Thời Ngọc ȶᏂασ ăn thật nhanh, Đường Du Nhiên lại nhai kỹ nuốt chậm. Nhìn thấy Đường Du Nhiên ăn sắp hết rồi, Thời Ngọc ȶᏂασ mới buông đũa trong tay xuống, nói với Đường Du Nhiên: “Hôm nay ở công ty em có việc gì không? Anh muốn hẹn em chiều nay cùng đi chơi.”
Đường Du Nhiên nghe Thời Ngọc ȶᏂασ nói thế lại có hơi sửng sốt, theo bảng năng mà nhìn người kia, thắc mắc:
“Hả? Chiều anh không cần đi làm sao?”
Thời Ngọc ȶᏂασ nhìn khuôn mặt đầy dấu chấm hỏi của Đường Du Nhiên, có chút dở khóc dở cười. Anh theo sở trường mà vuốt mái tóc mềm mại của cô, lúc này mới nói: “Chiều nay dĩ nhiên là phải đi làm, nhưng mà anh đã đẩy tất cả công việc sang ngày mai rồi.”
“Cố tình dành ra một buổi chiều để hẹn hò cùng với em.” Thời Ngọc ȶᏂασ chuyển đề tài, vô cùng nghiêm túc mà nhìn chằm chằm Đường Du Nhiên, gằn rõ từng chữ: “Cho nên, cô Đường Du Nhiên, chiều nay cô có rảnh không? Tôi trịnh trọng mời cô hẹn hò cùng với tôi.”
Đường Du Nhiên bị thái độ trịnh trong cùng giọng điệu này của Thời Ngọc ȶᏂασ chọc cười, khóe môi khẽ cong lên.
Một người cuồng công việc như Thời Ngọc ȶᏂασ mà cũng có lúc dẹp công việc sang một bên, cố tình để dành thời gian hẹn hò cùng với cô. Đường Du Nhiên làm sao có thể từ chối lời mời gọi này được, cũng chỉ mỉm cười gật đầu với anh đáp: “Được, vậy chiều nay sẽ mở lòng nhân từ hẹn hò với anh.”
Nói tới đây Đường Du Nhiên lại có chút ngạc nhiên hỏi Thời Ngọc ȶᏂασ: “Thời Ngọc ȶᏂασ, hôm nay sao thế? Sao đột nhiên lại muốn hẹn hò với em vậy?”
Thời Ngọc ȶᏂασ nghe Đường Du Nhiên hỏi thế cũng cạn lời nhìn Đường Du Nhiên, đưa tay véo lấy chóp mũi của cô, lúc này mới lên tiếng: “Em tự nhớ lại xem hôm nay là ngày gì?”
Đường Du Nhiên nghe anh hỏi lại thoáng mơ hồ, ngơ ngác nhìn anh mà nói: “Hôm nay là ngày 20 tháng 8…”
Thời Ngọc ȶᏂασ dở khóc dở cười nhìn Đường Du Nhiên, đáp: “Hôm nay là lễ thất tịch đó.”
Không phải con gái đều rất muốn được trải qua ngày lễ tình nhân sao? Tại sao cô gái của anh lại còn quên cả việc hôm nay là lễ tình nhân thế này. Có khi nếu không phải là anh nhắc thì chắc Đường Du Nhiên đã quên bẵng đi rồi.