Thời Ngọc ȶᏂασ nghe được ba chữ lễ tình nhân lại thoáng dừng bước chân, trong đầu lại nhanh chóng mường tượng ra hình ảnh sáng ngày mai. Ngày mai là ngày 20 tháng 8 dương lịch, âm lịch là ngày 7 tháng 7, lễ Thất Tịch, chính là ngày lễ tình nhân truyền thống của Trung Quốc.
Lần này, có lẽ là ngày lễ tình nhân đầu tiên của Thời Ngọc ȶᏂασ và Đường Du Nhiên từ sau khi yêu nhau.
Nghĩ tới đây, Thời Ngọc ȶᏂασ cất bước đi vào trong thang máy chuyên dụng dành cho tổng giám đốc, trong lòng cũng vừa ngẫm nghĩ hình như con gái ai cũng đều rất thích trải qua một lễ tình nhân vui vẻ.
Đã lớn từng tuổi này, nhưng thật ra Thời Ngọc ȶᏂασ đã quen với chuyện không có trải qua lễ tình nhân, cho dù là trước đây lúc anh còn đang quen An Lâm cũng vậy, cả hai chưa từng cùng nhau trải qua ngày lễ tình nhân.
Khi đó cũng không biết trùng hợp hay là ý trời, mỗi lần tới ngày lễ tình nhân thì Thời Ngọc ȶᏂασ và An Lâm đều xảy ra chuyện rồi cãi vả, lúc đó Thời Ngọc ȶᏂασ lại không thích trải qua ngày lễ này, sau đó An Lâm cũng quen với chuyện không đón ngày lễ tình nhân nữa.
Nhưng mà năm nay, Thời Ngọc ȶᏂασ lại muốn cố gắng đón ngày lễ tình nhân cùng với Đường Du Nhiên.
Dù sao đây cũng là ngày lễ tình nhân đầu tiên của Đường Du Nhiên và anh, là một ngày vô cùng có tính kỉ niệm.
Nghĩ tới đây lại khiến Thời Ngọc ȶᏂασ bỗng đưa ra một quyết định vô cùng trọng đại.
Hừm, xem ra anh nhất định phải cố gắng chuẩn bị một kế hoạch thật chu đáo cho lễ tình nhân ngày mai mới được, chỉ là không biết chuẩn bị ngay bây giờ thì có còn kịp không nhỉ.
Thời Ngọc ȶᏂασ đang nghĩ ngợi, cửa thang máy lại ting một tiếng từ từ mở ra, anh cất bước đi ra khỏi thang máy, trực tiếp vào trong phòng làm việc tổng giám đốc của mình.
Advertisement
Thời Ngọc ȶᏂασ vừa mới ngồi xuống, Ứng Hạo Vũ đã cầm một tờ văn kiện gõ cửa đi vào.
Thời Ngọc ȶᏂασ vừa lật tờ văn kiện mà Ứng Hạo Vũ mang tới vừa nói với người kia: “Ứng Hạo Vũ, dời lại toàn bộ lịch trình ngày mai lại giúp tôi để tôi được trống cả ngày mai, tôi có chuyện khác cần phải hoàn thành.”
Ứng Hạo Vũ nghe xong, mắt lại lóe lên một tia kinh ngạc. Sáng mai còn có cuộc họp quan trọng của hội đồng quản trị, hai ngày trước đó Ứng Hạo Vũ đã nói với Thời Ngọc ȶᏂασ rồi.
Huống hồ không nói, từ trước đến giờ Thời Ngọc ȶᏂασ là một người cuồng công việc, hiếm khi sẽ xảy ra tình huống như vậy.
Nhưng mà Ứng Hạo Vũ không dám chất vấn quyết định của Thời Ngọc ȶᏂασ, chỉ thoáng kinh ngạc rồi cũng khôi phục tinh thần, cung kính đáp lời anh: “Vâng, cậu Thời.”
Thời Ngọc ȶᏂασ xem xong tài liệu rồi kí tên, ngẫm nghĩ một thoáng rồi lại nói thêm vài câu với Ứng Hạo Vũ: “Đúng rồi, xế chiều hôm nay sắp xếp cho tôi trống hai tiếng, có chuyện gì thì cố gắng dời vào buổi sáng.
“Vâng cậu Thời, tôi lập tức đi sắp xếp.”
Advertisement
Thân làm tổng giám đốc của tập đoàn lớn xuyên quốc gia có vô số công ty con và giá trị ngoài thị trường trên cảm trăm tỷ, không nghi ngờ gì khi Thời Ngọc ȶᏂασ rất bận rộn.
Vì cố gắng để trống hai giờ buổi chiều và cả ngày mai, Thời Ngọc ȶᏂασ phải dồn hết mọi công việc xử lý trong khoảng mấy tiếng đồng hồ, vào lúc sáng tới hai giờ chiều.
Thời Ngọc ȶᏂασ bận rộn đến mức bữa trưa chỉ vội vã ăn vài miếng đã lập tức đi họp.
Cũng may, hiệu suất làm việc của Thời Ngọc ȶᏂασ trước giờ vẫn rất cao, mặc dù bận rộn nhưng mà vẫn xử lý ổn thỏa toàn bộ chuyện trong công ty.
Vừa tới 3 giờ, Thời Ngọc ȶᏂασ đã tự mình lái xe rời khỏi công ty.
Anh không chạy về hướng công ty của Đường Du Nhiên, cũng không quay về sơn trang Đế đình, mà là trực tiếp lái tới trung tâm thương mại lớn nhất ở Diệu Thành.
Ba mươi phút sau, Thời Ngọc ȶᏂασ đã tới nơi, dừng xe rồi nhanh chân tiến vào trong trung tâm thương mại.
Mới vừa bước vào, ánh mắt của anh đã nhìn thẳng vào cửa tiệm trang sức.
Từ sau lần tổ chức buổi họp báo kia, hiện tại khắp cả Diệu Thành này không có ai là không biết Thời Ngọc ȶᏂασ cả.
Mấy nhân viên ở tiệm vừa nhìn thấy Thời Ngọc ȶᏂασ bước vào đã nhận ra anh.
Cửa hàng trưởng vội vàng đi tới đón tiếp, cung kính nói với anh: “Cậu Thời, chào mừng đã ghé thăm. Xin hỏi cậu Thời có cần giúp gì không?”
Thời Ngọc ȶᏂασ khẽ gật đầu, sau đó nhìn sang tủ kiếng mà nói: “Muốn xem thử nhẫn ở đây.”
Cửa hàng trưởng vừa nghe tới đây, trong ánh mắt lại lập tức lóe lên một tia kì quái.
Nhưng mà cửa hàng trưởng chỉ dám giữ lại sự khó hiểu đó trong lòng, nhút nhát không dám hỏi nhiều, vội vàng mỉm cười nói với Thời Ngọc ȶᏂασ: “Có có, cậu Thời muốn xem kiểu nào ạ? Là kiểu nhẫn cho nam hay cho nữ?”
“Nhẫn cưới, nam nữ đều muốn xem, muốn kiểu đặc biệt một chút, tốt nhất là cái có một không hai.” Cửa hàng trưởng nghe Thời Ngọc ȶᏂασ nói xong lại càng thêm ngưỡng mộ.
Quả nhiên là cậu Thời muốn mua nhẫn cưới mà, nhất định là chuẩn bị kết hôn với cô Đường Du Nhiên đó rồi.
Trời ạ, cô Đường Du Nhiên này kiếp trước hẳn đã cứu vớt vũ trụ rồi, cho nên ở kiếp này mới khiến người đàn đông vừa đẹp trai lại giàu có như cậu Thời đây cam tâm tình nguyện trói chặt mình bằng hôn nhân.
Đây quả thực là tình tiết trong phim mà, thật sự quá là đẹp đẽ rồi.
Vừa nghĩ, cửa hàng trưởng vừa vội vàng đi vào trong quầy mang bao tay rồi lấy ra một cặp nhẫn cưới bên trong quầy tủ kính riêng biệt đưa tới trước mặt Thời Ngọc ȶᏂασ, nói: “Cậu Thời, có thể nói là cậu tới vô cùng đúng lúc, nhẫn này là sản phẩm được nhà thiết kế thương hiệu của cửa hàng chúng tôi cùng với bà xã của mình thiết kế để kỉ niệm năm mươi năm yêu nhau của họ, toàn thế giới chỉ có duy nhất một đôi này mà thôi, là bảo vật trấn giữ cửa hàng của chúng tôi đó ạ.”
Thời Ngọc ȶᏂασ đưa mắt nhìn cặp nhẫn cưới này.
Kiểu của nữ màu bạch kim được khảm một viên ngọc thạch vừa khổ màu xanh lam ở phía trên.
Kiểu của nam thì viên ngọc thạch màu xanh lam đó được khảm trực tiếp vào bên trong, điểm tinh tế chính là cặp nhẫn này kết hợp lại sẽ vừa khít với nhau vô cùng chặt chẽ, giống như không thể tách rời được vậy.
Thời Ngọc ȶᏂασ đang chiêm ngưỡng, bên tai lại vang lên giọng của cửa hàng trưởng giới thiệu: “Cậu Thời, cặp nhẫn cưới này vô cùng khác biệt, chính là từ hai cái có thể hợp lại làm một. Điều này tượng trưng cho tình cảm vợ chồng sẽ mãi bền chặt, mãi mãi không thể tách rời.”
“Hơn nữa, cặp nhẫn này còn có một cái tên là Tình Yêu Biển Sâu.”
Thời Ngọc ȶᏂασ nghe tới bốn chữ tình yêu biển sâu đó, trong đầu bỗng hiện ra hình ảnh lúc còn ở đảo Bali, Đường Du Nhiên và anh cùng lặn dưới đáy biển mà trao nhau nụ hôn đó.
Khóe môi anh lại vô thức cong lên, lộ ra một nụ cười. Hừm, tình yêu biển sâu này quả thật rất thích hợp với anh và Đường Du Nhiên, nhất định cô cũng sẽ thích.
Cặp nhẫn này cứ như là đo ni đóng giày cho anh và Đường Du Nhiên vậy.
“Cậu Thời, nếu như cậu mua cặp nhẫn này của chúng tôi thì chúng tôi có thể giúp cậu khắc tên cậu và bà xã ở mặt bên trong của chiếc nhẫn.” Cửa hàng trưởng đứng bên cạnh cứ ȶᏂασ ȶᏂασ bất tuyệt để giới thiệu về sản phẩm, bỗng nhìn thấy khóe môi Thời Ngọc ȶᏂασ đang nở nụ cười lập tức ngừng nói, cả người ngây ngốc tại chỗ.
Trời má, cậu Thời cười lên thật là đẹp trai quá đi. Hơn nữa, cười cưng chiều như vậy nhất định là đang nghĩ tới Đường Du Nhiên rồi.
Đang nghĩ ngợi lại thấy Thời Ngọc ȶᏂασ bỗng ngước mắt lên, tầm nhìn dời từ phía cặp nhẫn sang người của cửa hàng trưởng, nói: “Được, gói cặp nhẫn này lại giúp tôi.”
Nhớ tới lời lúc nãy mà cửa hàng trưởng nói, Thời Ngọc ȶᏂασ lại chèn thêm một câu: “Khắc tên viết tắt lên cặp nhẫn này giúp tôi luôn.”
“Nhưng mà phải nhớ kỹ, trên kiểu nam khắc chữ ĐDN, kiểu nữ thì khắc chữ TNT.”
ĐDN, quả nhiên là mua cho cô Đường Du Nhiên rồi, nhưng mà lúc nghe được yêu cầu cổ quái này, cửa hàng trưởng cũng ngơ ra mất mười mấy giây. Cậu Thời là muốn khắc tên nhà gái lên mẫu cho nam, khắc tên nhà trai lên mẫu cho nữ?
Nhưng mà bình thường đều là mẫu cho nam sẽ khắc tên nam, mẫu cho nữ sẽ khắc tên nữ mà.
Cửa hàng trưởng vẫn còn đang thắc mắc trong lòng, quay sang nhìn Thời Ngọc ȶᏂασ mà hỏi theo bản năng: “Cậu Thời, thật sự muốn khắc như vậy sao ạ?”
“Khắc tên như vậy thì hình như hơi ngược…” Vị cửa hàng trưởng kia nhẹ giọng nhắc nhở một câu.
“Nhất định phải khắc như vậy.” Thời Ngọc ȶᏂασ quả quyết nói.
Cửa hàng trưởng nhìn dáng vẻ chắc nịch của Thời Ngọc ȶᏂασ lại sửng sốt vài giây, bỗng lập tức phản ứng lại. Có lẽ cậu Thời cố ý muốn khắc như thế, khắc tên mình lên nhẫn của người nữ thì giống như một hành động khẳng định chủ quyền vậy.
Trời ạ, cậu Thời cũng thật quá là ngọt ngào rồi.
Cửa hàng trưởng không có đoán sai, trong lòng Thời Ngọc ȶᏂασ chính xác là nghĩ như thế.
Trên nhẫn của anh khắc tên của Đường Du Nhiên, trên nhẫn của Đường Du Nhiên là khắc tên anh, như vậy cứ như thể anh mãi mãi thuộc về Đường Du Nhiên, mà Đường Du Nhiên cũng mãi mãi thuộc về một mình Thời Ngọc ȶᏂασ là anh.
Anh muốn từng giây từng phút trôi qua, Đường Du Nhiên đều sẽ chỉ suy nghĩ về một mình Thời Ngọc ȶᏂασ anh mà thôi.
“Được rồi cậu Thời!” Cửa hàng trưởng vừa kích động lại vừa ngưỡng mộ đáp ứng, ngay lập tức mang nhẫn đi khắc chữ.
Chỉ là khắc vài chữ, không mất quá nhiều thời gian.
Cửa hàng trưởng để nhẫn vào trong hộp, cung kính đưa tới trước mặt Thời Ngọc ȶᏂασ: “Cậu Thời, nhẫn đã khắc xong rồi.”
“Ừm.” Thời Ngọc ȶᏂασ đáp một tiếng, nhận lấy hộp nhẫn bỏ vào bên trong túi áo, sau đó quét thẻ thanh toán.
Bảo vật trấn giữ cửa hàng, lại còn là cặp nhẫn duy nhất trên thế giới, hai cái cộng lại có giá trị là bảy chữ số.
Nhưng mà, Thời Ngọc ȶᏂασ vẫn rất thản nhiên thanh toán, mắt cũng không chớp lấy một cái.
Trước khi đi, Thời Ngọc ȶᏂασ còn liếc sang cửa hàng trưởng nói: “Chuyện tôi mua nhẫn, hi vọng cô có thể giữ bí mật.”
Cửa hàng trưởng vừa nghe đã vội vàng gật đầu lia lịa nói: “Vâng vâng, cậu Thời yên tâm, tôi biết rồi, nhất định sẽ giữ bí mật.”
Mua nhẫn xong, Thời Ngọc ȶᏂασ tự mình tới một tiệm hoa lớn nhất Diệu Thành.
Lần trước lúc Thời Ngọc ȶᏂασ mua 999 đóa hoa hồng Louis XIV cũng là đặt ở cửa hàng này.
Loại hoa hồng quý giá như hoa hồng Louis XIV thì chỉ e là khắp cả Diệu Thành này chỉ có cửa tiệm này là có bán.
Chủ shop hoa đích thân đi tới tiếp đãi Thời Ngọc ȶᏂασ.
Hai người nói chuyện một lúc, chủ tiệm hoa mới biết Thời Ngọc ȶᏂασ đích thân tới đây đặt trước hoa hồng Louis XIV.
Lần này còn đặt với số lượng lớn hơn cả lần trước.
Hơn nữa lại còn cần gấp, ngày mai phải dùng tới.
Hoa hồng Louis XIV là phải đợi chuyển về từ bên Pháp.
Thời Ngọc ȶᏂασ nghe thế lại lập tức bàn bạc cùng với ông chủ, ngay lập tức dùng máy bay chuyên dụng của mình mà bay sang nước Pháp đặc biệt chở hoa hồng về đây.
Thời Ngọc ȶᏂασ vô cùng chịu chơi, ông chủ tiệm hoa dĩ nhiên cũng không có ý kiến gì, vội vàng gọi điện cho bên cửa hàng bên Pháp thương lượng xong xuôi.
Ra khỏi cửa tiệm bán hoa, Thời ngọc ȶᏂασ nở nụ cười thật tươi, thậm chí có chút nôn nóng, mong muốn ngay lập tức có thể nhanh tới sáng ngày mai.
Đúng vậy, Thời Ngọc ȶᏂασ chuẩn bị cho lễ thất tịch ngày mai, anh và Đường Du Nhiên cùng nhau trải qua ngày lễ tình nhân đầu tiên và cầu hôn với Đường Du Nhiên.