Điện thoại đã được kết nối trong vòng vài giây sau khi nó đổ chuông.
An Lâm chưa kịp lên tiếng, thì âm thanh vênh váo, đắc ý của tên thám tử tư kia đã vội vàng truyền đến: “Cô hẳn là đã nhìn thấy bưu kiện mà tôi gửi cho cô rồi nhỉ! Thế nào? Tin tức lớn như vậy thì giá trị phải năm mươi vạn đấy chứ nhỉ!”
Thủ trưởng quân khu Diệu Thành vậy mà có một đứa con riêng! Đây thực sự là một tin tức nóng hổi!
Thám tử tư để tra ra được việc này cũng đã phải suy nghĩ không ít, thời điểm vừa mới tra được tin tức này, thám tử tư còn muốn phân phát tin tức này đến những tòa soạn báo và truyền thông để kiếm tiền, nhưng mà nghĩ lại một chút, đối phương chính là thủ trưởng quân khu, đoán chừng cũng không có mấy tòa soạn và truyền thông dám tuồn thông tin ra, ngộ nhỡ tra ra được anh ta ở đây, làm không tốt thì mạng của anh ta cũng đều không còn.
Cho nên anh ta mới nghĩ tới An Lâm ở bên này.
“Chỉ dựa vào tấm ảnh như thế này mà có thể chứng minh anh ta là con riêng của rằng Thời Tuấn Đình?”
Thám tử tư nghe giọng nói không tin tưởng của An Lâm, cũng không hề do dự mà ngay lập tức giải thích nói: “Bằng một tấm ảnh quả thực rất khó chứng minh, nhưng mà, tin tức này là do tôi mất không ít sức lực và tiền bạc để tìm, thật vất vả mới tìm được người chị họ thân thiết với mẹ của Aker lúc còn sống, tin tức là biết được từ chỗ bà ta, cô có thể yên tâm rằng tin tức chính xác một trăm phần trăm!”
“Chẳng qua là bà ta không muốn ghi âm và cũng không bằng lòng ra mặt, nếu như cô còn nghi ngờ, vậy thì chỉ cần nghĩ cách để cho hai người họ làm xét nghiệm cha con là được rồi.”
“Tôi biết rồi, ba mươi vạn còn lại, lát nữa tôi sẽ gửi trực tiếp cho anh.”
An Lâm vừa nói xong thì chuyện đề tài, giọng nói lại trở nên có phần sắc bén: “Thế nhưng toàn bộ những thứ mà anh tra được tốt nhất là để cho nát vụn ở trong bụng đi! Nếu không thì tự gánh lấy hậu quả!”
Advertisement
Sau khi An Lâm cảnh cáo xong thì trực tiếp kết thúc cuộc gọi, sau đó bảo Lâm Hiểu Hiểu gửi cho tên thám tử tư kia ba mươi vạn còn lại.
Thực ra trong lòng An Lâm đã đoán được Aker chính là anh trai cùng cha khác mẹ của Thời Ngọc ȶᏂασ, chẳng qua là sau khi có cuộc điện thoại này thì cô ta lại càng chắc chắn hơn nữa.
Đôi mắt An Lâm bình tĩnh, sắc mặt khó coi, đầu óc bực bội mà hút một điếu thuốc khác!
Không được! Cô ta không thể để Aker liên quan đến ân oán bên trong nhà họ Thời!
Cô ta nhất định phải nói chuyện này cho Thời Ngọc ȶᏂασ biết!
An Lâm nghĩ thế thì vội vàng nghiền mẩu thuốc trong tay vào gạt tàn thuốc lá, nói với Lâm Hiểu Hiểu ở bên cạnh: “Lâm Hiểu Hiểu, cô về phòng của mình đi.”
Đuổi Lâm Hiểu Hiểu đi, An Lâm ngay lập tức cầm điện thoại gọi vào số của Thời Ngọc ȶᏂασ.
Advertisement
Vào lúc An Lâm gọi tới, vừa đúng lúc Thời Ngọc ȶᏂασ mặc áo choàng đi ra khỏi phòng tắm.
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại trên tủ đầu giường đột nhiên vang lên.
Thời Ngọc ȶᏂασ cầm điện thoại lên nhìn, nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình.
Khi nhìn thấy là số điện thoại của An Lâm, ngay lập tức giữa hai đầu lông mày của Thời Ngọc ȶᏂασ không khỏi cau lại.
Không hề kiêng kị Đường Du Nhiên ở bên cạnh, trực tiếp nghe điện thoại.
Điện thoại vừa mới được kết nối, đã nghe thấy giọng nói của An Lâm truyền tới: “Ngọc ȶᏂασ, gọi cho anh muộn thế này không quấy rầy anh nghỉ ngơi chứ?”
“Không có, gọi cho anh có việc gì à? Em nói thẳng đi.”
Thời Ngọc ȶᏂασ lời ít mà ý nhiều trực tiếp mở miệng nói.
“Ngọc ȶᏂασ, thực ra em không hề quen Aker, hôm nay đưa anh ta đến tham gia đấu giá từ thiện là do công ty sắp xếp em đến…”
An Lâm thực sự không thể tìm được lý do nào tốt hơn, chỉ có thể tìm một lý vô cùng sứt sẹo như thế này.
Thời Ngọc ȶᏂασ nghe An Lâm nói vậy, sắc mặt không chút thay đổi đáp: “Ừ, anh biết rồi.”
Nói tới đây, Thời Ngọc ȶᏂασ lại chuyển đề tài, giọng nói lạnh đi vài phần tiếp tục nói với An Lâm ở đầu dây bên kia: “Cái tên Aker kia không phải là người tốt lành gì! Em tốt nhất vẫn nên tránh ở cạnh anh ta đi.”
Rốt cuộc Thời Ngọc ȶᏂασ vẫn nhớ đến ân tình mà An Lâm đã từng cứu mạng anh, đi ra ngoài để tôn trọng An Lâm, cũng không hề suy nghĩ sâu xa đến mối quan hệ giữa An Lâm và Aker.
“Em biết rồi, sau này em sẽ chú ý.” An Lâm vội vàng đáp, nhưng trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra Thời Ngọc ȶᏂασ cũng không hề nghi ngờ mối quan hệ giữa cô ta và Aker.
An Lâm nghĩ trong lòng cuối cùng cũng vui vẻ hơn vài phần, đang muốn nói chút gì đó, lời nói còn đang ở trong cổ họng, còn chưa ra khỏi miệng, trong điện thoại lại lần nữa vang lên giọng nói có chút lạnh lùng của Thời Ngọc ȶᏂασ: “Còn có chuyện gì khác không? Nếu không còn gì nữa thì cúp máy, đã khuya rồi, anh muốn đi nghỉ ngơi, em cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
An Lâm nghe Thời Ngọc ȶᏂασ nói mấy lời này xong, làm gì còn có thể nói thêm lời gì nữa, trong mắt xẹt qua một sự mất mát nặng nề, bây giờ Thời Ngọc ȶᏂασ thật đúng là một câu dư thừa cũng không muốn nói với cô ta. Một câu cuối cùng kia nghe như quan tâm, nhưng trong giọng nói để lộ sự xa cách một cách rõ rệt, chẳng qua là xưa nay tác phong của Thời Ngọc ȶᏂασ đều phong nhã mà thôi.
“Ừ, ngủ ngon.” An Lâm vừa dứt lời, Thời Ngọc ȶᏂασ bên kia không hề do dự trực tiếp cúp điện thoại, trong điện thoại chỉ còn những tiếng đô đô đô lạnh như băng vang lên liên tiếp.
Trong mắt An Lâm đột nhiên dâng lên một sự không cam lòng và thù hận vô cùng rõ ràng!
Móng tay hung hăng ghim chặt vào trong lòng bàn tay, giống như không cảm giác được sự đau đớn bình thường.
Thầm hít sâu vài hơi liên tiếp, An Lâm vội vàng áp chế những sự thù hận không nên có kia xuống.
Sau khi tỉnh táo lại, An Lâm lập tức cầm điện thoại bấm gọi số của Aker.
Cô ta nhất định phải nhanh chóng vạch rõ giới hạn với quả bom hẹn giờ Aker này! Bằng không chỉ sợ không biết khi nào cô ta sẽ bị Aker kéo xuống nước!
Điện thoại kêu một lúc lâu, An Lâm còn tưởng rằng sẽ tự động cắt đứt cuộc gọi thì kết nối được.
Giọng nói âm trầm trời sinh của Aker truyền ra từ trong điện thoại: “Có chuyện gì vậy cô An? Đã trễ thế này còn gọi điện thoại cho tôi là có chuyện gì quan trọng sao?”
An Lâm trong vô thức cắn chặt môi, đi thẳng vào vấn đề nói: “Anh Aker! Hợp tác của tôi với anh dừng tại đây, lần này tôi thật sự nghiêm túc!”
“Tôi không ngờ cô có bản lĩnh lớn như vậy, thật sự giúp không đến nơi đến chốn cô gấp cái gì, lần trước cô giúp tôi, tính ra tôi còn thiếu cô một cái ân tình, cô có thể yêu cầu một vấn đề khác, chỉ cần không có liên quan đến chuyện của nhà họ Thời và Thời Ngọc ȶᏂασ, tôi đều có thể đồng ý với cô!”
An Lâm cảm thấy anh ta đã nói rất ôn nhu rồi.
Thế nhưng lại nghe thấy tiếng cười nhạo của Aker: “Tôi cũng đã từng nói, cô An, hiện tại cô ngoài nghe lời tôi ra, thì không có còn đường nào khác có thể đi.”
“Trừ phi cô muốn để cho Thời Ngọc ȶᏂασ biết được những việc dơ bẩn độc ác mà cô đã làm ở sau lưng!”
An Lâm nghe lời kiêu ngạo đến tột cùng của Aker, hung hăng nghiến răng mà tức giận, tức giận đến mức cả người đều run rẩy đứng lên!
Cô ta đương nhiên không muốn để cho Thời Ngọc ȶᏂασ biết những việc kia!
An Lâm bị tức đến điên rồi, dưới cơn tức giận cùng cực nén âm thanh giận dữ xuống, trực tiếp nói: “Anh Aker, anh nói chuyện có nguyên tắc một chút có được không?”
“Anh nói anh muốn tôi với anh hợp tác, thế nhưng ngay cả chuyện anh và Thời Ngọc ȶᏂασ là anh em cùng cha khác mẹ cũng giấu diếm tôi! Tôi căn bản là không nhìn thấy mong muốn muốn hợp tác thực sự của anh đối với tôi.”
“Tôi thấy anh căn bản không hề muốn hợp tác với tôi, chẳng qua là muốn lợi dụng tôi mà thôi!”
Aker nghe An Lâm liên tục nói ra những lời nói tức giận, ngược lại lại cười ra tiếng nói: “Cô An lúc này ngược lại thật thông minh, tôi quả thật chỉ muốn lợi dụng cô mà thôi!”
“Bởi vì cô thật sự quá ngu xuẩn, không có tư cách nói chuyện hợp tác với tôi!”
Nếu như bây giờ người quen Aker, nghe thấy tiếng cười vừa rồi của Aker, phỏng chừng sẽ bị dọa sợ đến kinh hồn bạt vía!
Bởi vì Aker là một người rất ghét cười, trong lòng anh càng phẫn nộ, sẽ cười càng đùa cợt hơn, khiến cho người ta sởn cả gai ốc.
An Lâm nghe lời nói không chút khách khí vừa rồi của Aker, hô hấp cũng đã dồn dập hơn vài phần, gắt gao cắn môi, đôi mắt thâm trầm đến dọa người, bên trong đều là sự tức giận cuộn trào.
Lạnh lùng nói: “Nếu tôi đã không có tư cách để nói chuyện hợp tác với anh, vậy xin anh Aker về sau đừng quấy rầy cuộc sống của tôi!”
“Cô An, cô chỉ rằng chỉ một người như cô thì có thể trả thù được Đường Du Nhiên và Thời Ngọc ȶᏂασ sao?”
Giọng nói Aker âm u, cười lạnh nói: “Hiện tại Thời Ngọc ȶᏂασ bảo vệ Đường Du Nhiên, như thể bảo vệ tròng mắt, chỉ sợ cô ngay cả một sợi lông của Đường Du Nhiên cũng không thể chạm vào được!”
“Cô vì Thời Ngọc Thảo mà vứt bỏ tương lai tốt đẹp ở Hollywood, cố ý về nước, chẳng lẽ chỉ là vì muốn tận mắt chứng kiến Thời Ngọc ȶᏂασ và người phụ nữ khác tình cảm mặn nồng, bên nhau hạnh phúc tới già sao?”
“Cô An, bây giờ chỉ có tôi mới có thể giúp cô thôi!”
“Giúp cô trả thù Đường Du Nhiên đáng ghét, giúp cô trả thù tên Thời Ngọc ȶᏂασ đã phụ lòng cô!”
Aker vừa nói xong thì giọng nói trở nên âm u, sắc bán mà gằn từng chữ: “Huống chi hiện tại cô nɠɵạı trừ được tôi lợi dụng, đã không còn con đường khác có thể đi nữa rồi!”
Trong lòng An Lâm biết rất rõ tất cả những lời này của Aker đều là sự thật.
Sau khi cô ta về nước mạo hiểm làm nhiều thứ như vậy, nhưng hiện tại Đường Du Nhiên vẫn còn bình yên vô sự ở bên cạnh Thời Ngọc ȶᏂασ.
Trong lòng An Lâm biết rất rõ, nếu như thật sự đáp ứng Aker, cô sẽ rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, lùi một bước có thể ngã xuống vách núi cao vạn trượng, sẽ ngã đến thịt nát xương tan.
Nhưng mà dường như trong lời nói của Aker, hiện tại nhược điểm quan trọng nhất của cô ta đang rơi vào tay Aker, cô ta biết rất rõ, một ngày nào đó khi bị Thời Ngọc ȶᏂασ phát hiện ra những việc mà cô đã làm, Thời Ngọc ȶᏂασ sẽ làm gì với cô ta!
Thà như thế còn hơn, không bằng cô ta buông tay đánh cược một lần!
Cô đã bị buộc đến không còn lựa chọn nào khác nữa rồi!
Giống như đã hạ quyết tâm, đôi mắt An Lâm tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Anh Aker! Tôi biết nên làm thế nào!”
“Tốt lắm, tôi biết cô An là một người thông minh.”
Kết thúc cuộc gọi, cơn thịnh nộ trào dâng trong lòng An Lâm khiến cô không thể kiểm soát được tình hình, hung hăng giơ tay đập thẳng điện thoại xuống đất, điên cuồng vung tay quét hết tất cả mọi thứ trên bàn xuống mặt đất.
Thời Ngọc ȶᏂασ bên kia sau khi kết thúc cuộc gọi với An Lâm, thì trực tiếp xốc chăn lên giường.
Người còn chưa nằm thẳng thớm, Thời Ngọc ȶᏂασ đã vươn tay ôm kéo Đường Du Nhiên ở bên cạnh vào trong lòng mình trước.
Mặt của Đường Du Nhiên đỏ ửng, không hề ngọ ngoạy, tùy ý để Thời Ngọc ȶᏂασ ôm cô chặt chẽ.
Hiện tại dường như cô đã quen với với việc Thời Ngọc ȶᏂασ ôm cô ngủ vào mỗi đêm, đoán chừng nếu ngày nào đó Thời Ngọc ȶᏂασ vắng nhà, cô thật sự sẽ không quen, nói không chừng còn có thể mất ngủ.
Nghĩ vậy, Đường Du Nhiên nâng mắt lên nhìn Thời Ngọc ȶᏂασ, thì thấy giữa hai hàng lông mày của Thời Ngọc ȶᏂασ vừa nãy vừa giãn ra, sau khi nghe xong cuộc gọi kia thì lại nhíu lại/
Đường Du Nhiên không nhịn được mà vươn tay xoa nhẹ lên chỗ giữa hai hàng lông mày của Thời Ngọc ȶᏂασ nói: “Vừa nãy là ai gọi điện tới vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?”