Đàn em Thời Ngọc ȶᏂασ vẫn luôn chú ý hành động của Khâu Thiếu Trạch, chuyện Khâu Thiếu Trạch và Vương Ngọc gặp nhau, nhanh chóng truyền đến tai Thời Ngọc ȶᏂασ.
Thời Ngọc ȶᏂασ nghe xong cũng không sốt ruột, bày mưu tính kế, mà chỉ cho người theo dõi Vương Ngọc, chú ý nhất cử nhất động của Vương Ngọc.
Vương Ngọc vừa ra khỏi trại tạm giam, liền tức tốc đến chỗ ông cụ Khâu Thiếu Trạch.
Ông cụ Khâu Thiếu Trạch sống ở một vùng nông thôn hẻo lánh gần thành phố, lái xe mất gần tám tiếng, buổi sáng Vương Ngọc xuất phát, đi một mạch đến nhà mẹ Khâu Thiếu Trạch thì trời cũng đã xế chiều.
Toàn bộ bất động sản trên danh nghĩa của mẹ Khâu Thiếu Trạch đều đã được mang đi rao bán.
Bởi vì giá niêm yết của Vương Ngọc thấp hơn một phần ba so với giá thị trường, cho nên mấy căn hộ đều nhanh chóng bán đi, chỉ cần ngày mai ký hợp đồng mua bán nữa là xong.
Mẹ Khâu Thiếu Trạch không đọc nhiều sách, cũng không biết nhiều chữ, chỉ biết viết tên mình.
Trước kia Vương Ngọc từng lái xe đưa Khâu Thiếu Trạch về quê, cho nên mẹ Khâu Thiếu Trạch mới biết Vương Ngọc, lại qua Vương Ngọc mới biết được hiện tại con mình đã vào trại giam, nhất thời trong lòng vô cùng hỗn loạn, không biết phải làm sao, Vương Ngọc nói cái gì bà đều làm theo cái đó.
Sau khi mẹ Khâu Thiếu Trạch ký hợp đồng mua bán bất động sản xong, Vương Ngọc lập tức đưa bà về quê.
Không bao lâu một khoản tiền nhanh chóng chuyển đến tài khoản của Vương Ngọc.
Vương Ngọc lại lái xe đến biệt thự của nhà họ Đường.
Cổng biệt thự đóng chặt, từ khi Đường Du Nhiên và Khâu Thiếu Trạch xé nát mặt nhau, Đường Du Nhiên liền gọi điện cho mẹ phúc, yêu cầu bà trở về.
Biệt thự của nhà họ Đường này là trên danh nghĩa của Đường Du Nhiên, thuộc loại tài sản trước khi kết hôn, Khâu Thiếu Trạch không có quyền xử lý, nếu không Khâu Thiếu Trạch đã giao cho Vương Ngọc bán luôn rồi.
Cầm chìa khóa Khâu Thiếu Trạch đưa, Vương Ngọc thuận lợi mở cửa, tìm thấy két sắt, lấy đi năm mươi vạn tiền mặt, lại tìm được nơi khác bán chiếc xe của Khâu Thiếu Trạch với giá thấp.
Vương Ngọc hành động rất mau lẹ, làm xong tất cả mọi chuyện chỉ tốn mất một ngày.
Hai ngày nay Khâu Thiếu Trạch ở trong trại tạm giam, tâm trạng bồn chồn lo lắng, không biết Vương Ngọc đã xử lý mọi chuyện thế nào!
Hôm này là ngày thứ ba tập đoàn Thời Thị rút vốn.
Trong lòng Khâu Thiếu Trạch rất rõ ràng, công ty mình đã sắp chống đỡ tới giới hạn!
Nếu Vương Ngọc không xử lý tốt, chỉ sợ hôm nay công ty sẽ phải tuyên bố phá sản!
Hiện tại Khâu Thiếu Trạch đang ở trong trại tạm giam, không biết được tình hình ở bên ngoài, chỉ có thể chờ Vương Ngọc đến thăm tù.
Ngẩn người đến giữa trưa, Khâu Thiếu Trạch theo những tù nhân khác đi đến căn tin của trại tạm giam.
Khâu Thiếu Trạch đứng sang một bên, đợi tất cả các tù nhân lấy xong thức ăn, lúc này mới tiến lên đưa cà mèn cho người phụ nữ trung niên phụ trách múc thức ăn, mặt Khâu Thiếu không chút thay đổi nhét hai trăm đồng dưới cà mèn.
Đây là tiền mà lần trước Vương Ngọc đến thăm tù đưa cho anh ta.
Thấy cảnh sát trại giam xung quanh không chú ý đến anh ta, Khâu Thiếu Trạch vội đè thấp giọng nói với người phụ nữ trung niên phụ trách múc thức ăn: “Chị hai, tôi hỏi chị chuyện này được không?”
Người phụ nữ trung niên nhìn Khâu Thiếu Trạch cực kỳ cảnh giác: “Chuyện gì?”
“Chị hai, chị đừng khẩn trương, tôi chỉ muốn hỏi, chị đã nghe qua Công ty Đường Thị chưa?”
Người phụ nữ trung niên nhướng mày: “Cậu nói Công ty Đường Thị là cái công ty nằm ở phía bắc Diệu thành chúng ta ấy hả?”
Vốn Khâu Thiếu Trạch chỉ muốn ăn may, ai ngờ người phụ nữ trung niên kia lại thật sự biết công ty của anh ta!
Trong lòng nhẹ nhàng thở ra, mặt mày vui vẻ, Khâu Thiếu Trạch vội vàng nói với người phụ nữ trung niên: “Chị hai! Chị biết Công ty Đường Thị giờ thế nào không?”
Người phụ nữ trung niên nghe Khâu Thiếu Trạch hỏi, vẻ mặt xui xẻo hừ một tiếng, nhanh tay lấy hai trăm đồng Khâu Thiếu Trạch nhét dưới cà mèn bỏ vào túi, lúc này mới ngữ khí không tốt nói với Khâu Thiếu Trạch: “Xui xẻo muốn chết, con gái tôi vừa tốt nghiệp đại học vào làm cho Công ty Đường Thị chưa được mấy ngày! Kết quả là hiện tại Công ty Đường Thị đã đóng cửa! Nghe nói thư ký của tổng giám đốc đã cầm một khoản tiền lớn bỏ trốn, cuối cùng ngay cả tiền lương của con gái tôi cũng không được trả!”
Người phụ nữ trung niên vừa dứt lời, Khâu Thiếu Trạch ném cà mèn ở trong tay xuống đất, phịch một tiếng.
Khâu Thiếu Trạch vô cùng sửng sốt phải mất một lúc sau mới bình tĩnh lại, vẻ mặt cực kỳ u ám, mở to hai mắt không thể tin được nhìn người phụ nữ trung niên kia, không kiềm chế mà nâng giọng: “Chị nói cái gì vậy! Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! Chị nói dối đúng không?”
Người phụ nữ trung niên kia bị vẻ mặt đột nhiên u ám của Khâu Thiếu Trạch dọa cho một trận, ngữ khí không tốt nói: “Ai nói dối cậu! Tất cả những gì tôi nói đều là sự thật! Thời sự sáng nay đều đưa tin! Hiện tại cả Diệu Thành ai mà chẳng biết! Đồ thần kinh! Cậu hét vào mặt tôi làm gì!”
“Không có khả năng! Không có khả năng! Không có khả năng! Vương Ngọc có không khả năng phản bội tôi!” Khâu Thiếu Trạch giống như mất trí, điên cuồng lắc đầu.
Hai cảnh sát quản lý trại giam đứng bên cạnh phát hiện Khâu Thiếu Trạch khác thường, lập tức đi đến trước mặt Khâu Thiếu Trạch, một trái một phải giữ vai Khâu Thiếu Trạch.
Khâu Thiếu Trạch vùng vẫy như điên, vừa vẫy vừa kích động, giọng the thé nói: “Thả tôi ra ngoài, lũ khốn kiếp các người mau thả tôi ra ngoài! Thả tôi ra ngoài! Mau thả tôi ra ngoài!”
Khâu Thiếu Trạch lập tức bị cảnh sát trại giam đeo còng tay đưa về phòng giam.
Không đợi cảm xúc của Khâu Thiếu Trạch ổn định lại, một cảnh sát trại giam đi đến, nói với Khâu Thiếu Trạch: “Khâu Thiếu Trạch! Theo tôi ra ngoài! Có người muốn thăm tù!”
Khâu Thiếu Trạch nghe xong, cả người bỗng chốc bình tĩnh lại, hai tay buông thõng hai bên bởi vì phẫn nộ mà siết chặt thành nắm đấm, ánh mắt hung ác nham hiểm hiện lên một tia thù hận, chắc chắn là cái tên Vương Ngọc kia đến thăm tù!”
nɠɵạı trừ Vương Ngọc ra, Khâu Thiếu Trạch không nghĩ đến sẽ có người thứ hai đến trại tạm giam thăm anh ta!
Khoảnh khắc Khâu Thiếu Trạch nhìn thấy người đến, cả người nháy mắt kinh ngạc sững sờ tại chỗ.
Một lúc sau mới hoàn hồn lại, ánh mắt hung ác nham hiểm lập tức tràn ngập thù hận, hai tay buông thõng hai bên hung hăng siết chặt thành nắm đấm.
Nếu không phải Khâu Thiếu Trạch đang đeo còng tay, cách người kia một bức tường thủy tinh, chỉ sợ Khâu Thiếu Trạch đã không kiềm chế được mà lao vào đánh người!. ngôn tình ngược
Người đến không phải ai khác! Chính là Thời Ngọc ȶᏂασ!
Thời Ngọc ȶᏂασ đến đây một mình, đối diện với cặp mắt hung ác nham hiểm tràn ngập thù hận của Khâu Thiếu Trạch, Thời Ngọc ȶᏂασ vẫn như mọi khi nói với Khâu Thiếu Trạch: “Khâu Thiếu Trạch, xem ra cậu ở trong trại tạm giam cũng không được tốt lắm nhỉ.”
Khâu Thiếu Trạch không kiềm chế được thù hận mãnh liệt ở trong lòng mình, nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ ngầu nhìn chòng chọc Thời Ngọc ȶᏂασ, hai tay đeo còng hung hăng đập mạnh xuống bàn.
“Thời Ngọc ȶᏂασ! Mày đến đây làm gì! Muốn xem trò cười của tao hay sao?”