Đường Du Nhiên nghe thấy tin này có hơi không tin được mà ngạc nhiên nhìn Thời Ngọc ȶᏂασ, cô còn chưa lên tiếng, giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh đã tiếp tục nói: “Hôm qua Khâu Thiếu Trạch đánh nhau với người ta, đánh người ta đến bị thương nhẹ cấp độ hai, đã đủ để lập thành án hình sự rồi, nên người ta báo cảnh sát, cảnh sát đã bắt Khâu Thiếu Trạch vào trại tạm giam, tạm thời bị giam ở trong đó.”
“Vậy Khâu Thiếu Trạch đúng là tự mình tìm cái chết, đáng đời anh ta bị nhốt vào đó!” Đường Du Nhiên hừ cười thành tiếng, nhưng nghĩ đến chuyện ly hôn của mình, cô lại không nhịn được mà hơi nhíu mày.
Thời Ngọc ȶᏂασ ở bên cạnh nhìn thấy Đường Du Nhiên hơi nhíu mày, đoán ra trong lòng cô đang lo lắng chuyện gì, bàn tay to của anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô: “Em yên tâm, bây giờ tôi đã có cách khiến Khâu Thiếu Trạch ngoan ngoãn ký tên ly hôn với em rồi!”
Nghe thấy lời nói của Thời Ngọc ȶᏂασ, trong lòng Đường Du Nhiên mới thở phào một hơi. Từ trước đến giờ Thời Ngọc ȶᏂασ đều nói lời thì giữ lời, nếu anh đã nói như vậy thì chắc chắn là đã nghĩ ra cách rồi.
Ở bên kia, trong trại tạm giam, Vương Ngọc chạy cả một đêm, nghĩ ra đủ mọi cách, cầu xin tất cả mọi người nhưng không một ai chịu giúp đỡ bảo lãnh Khâu Thiếu Trạch ra ngoài.
Chín giờ sáng, Vương Ngọc đã đến trại tạm giam.
Lúc Khâu Thiếu Trạch đeo còng tay bị giám ngục đẩy ra, vừa nhìn thấy Vương Ngọc, cảm xúc của Khâu Thiếu Trạch đột nhiên trở nên kích động, giọng nói khó nghe liên tục nói: “Vương Ngọc! Sao rồi! Cậu tìm được người giúp đỡ đưa tôi ra ngoài chưa?”
Vương Ngọc lắc lắc đầu với Khâu Thiếu Trạch: “Trạch tổng, xin lỗi, tôi đã cầu xin cả đêm rồi, đã cầu xin tất cả những ông chủ mà công ty chúng ta từng qua lại, nhưng không có ai chịu giúp…”
Khâu Thiếu Trạch nghe thấy Vương Ngọc nói vậy, trong phút chốc cảm xúc kích động trên mặt anh ta cứng lại, cả người như tro tàn, vốn dĩ anh ta còn ôm chút hy vọng nay bỗng chốc như rơi vào hầm băng.
Đúng vậy! Bây giờ có lẽ thằng khốn Thời Ngọc ȶᏂασ đó hận không thể khiến anh ta mãi mãi ở trong tù, cả đời cũng không thể ra ngoài, sao có thể có người chịu đến cứu anh ta ra chứ!
Nhưng nếu bây giờ anh ta mà không ra ngoài, công ty chắc chắn sẽ xong đời!
Bây giờ Khâu Thiếu Trạch hối hận đến hận không thể cho mình hai cái tát.
Bây giờ tội danh của anh ta là cố ý gây thương tích, tên ông chủ Hoàng đó chỉ bị thương nhẹ cấp độ hai, không được xem là bị thương nặng, nhưng nếu thật sự bị kết án thì có thể Khâu Thiếu Trạch phải ngồi một hai năm tù mới được ra ngoài!
Bây giờ trong lòng Khâu Thiếu Trạch hiểu rất rõ, đừng nói là một hai năm tù! Nếu anh ta còn ở trong trại tạm giam thêm một tuần! Đợi đến khi anh ta ra ngoài, sợ là tất cả đã muộn rồi!
Công ty sẽ bị mấy cổ đông và thành viên Hội đồng quản trị bán mất!
Hai tay bị còng tay còng lại của Khâu Thiếu Trạch nắm chặt lại thành nắm đấm, giống như vừa đưa ra quyết định gì, ánh mắt của Khâu Thiếu Trạch nhìn chằm chằm vào Vương Ngọc: “Vương Ngọc! Bây giờ người duy nhất tôi có thể tin tưởng chỉ có mình cậu thôi!”
Nói xong, giọng của Khâu Thiếu Trạch ngừng lại, cắn răng tiếp tục nói: “Vương Ngọc! Bắt đầu từ bây giờ, việc quản lý công ty tạm thời sẽ do cậu phụ trách! Cậu nhất định phải giúp tôi giữ vững công ty!”
Vương Ngọc nghe thấy thì nhìn Khâu Thiếu Trạch với vẻ mặt khó xử: “Trạch tổng, nhưng bây giờ công ty không có vốn lưu động… đến vòng tiền thường ngày cũng không duy trì nổi… Tôi cũng rất muốn giúp anh, nhưng chuyện này vốn dĩ không thể làm được…”
“Không! Có thể!” Khâu Thiếu Trạch cắn răng nhìn Vương Ngọc, có vẻ như muốn đập nồi dìm thuyền: “Sau khi cậu trở về thì lập tức mở cuộc họp cổ đông, thông báo cắt giảm nhân sự, chỉ để lại những người chủ chốt của công ty, những nhân viên khác đều cắt giảm hết!”
“Tôi sẽ cho cậu một số tiền, cậu cầm lấy số tiền đó tiếp tục duy trì hoạt động của công ty, tiếp tục kiên trì, đợi tôi ra ngoài rồi, chúng ta nhất định sẽ trở lại như ngày xưa!”
“Vương Ngọc! Chỉ cần cậu kiên trì, đợi tôi ra ngoài, công ty hoạt động tốt, tôi sẽ để cậu làm Phó Tổng giám đốc của công ty! Rồi sẽ cho cậu cổ phần!”
Điều kiện mà Khâu Thiếu Trạch đưa ra rất hấp dẫn, nhưng Vương Ngọc lại nhíu nhíu mày nhìn Khâu Thiếu Trạch: “Nhưng Trạch tổng… tài khoản của anh không phải đã không còn bao nhiêu tiền rồi sao?”
Vương Ngọc biết rõ tình hình tài chính của Khâu Thiếu Trạch, lần trước công ty gặp khủng hoảng, Khâu Thiếu Trạch đã lấy tất cả vốn lưu động mà mình đứng tên để đắp vào rồi.
Khâu Thiếu Trạch đang nghe, đột nhiên nghiêng đến gần hơn, đè thấp giọng nói với Vương Ngọc: “Bây giờ đúng là trong tay tôi không có vốn lưu động! Nhưng tôi vẫn còn tài sản cố định!”
Dù sao Khâu Thiếu Trạch đã kinh doanh công ty lâu như vậy, tâm lý đề phòng lại vô cùng nặng, đương nhiên không thể không chừa đường lui cho bản thân mình.
Vào hơn một năm trước, Khâu Thiếu Trạch đã lặng lẽ chuyển không ít tiền của công ty ra, mua mấy căn bất động sản.
Khi Khâu Thiếu Trạch mua bất động sản, anh ta đã tính toán đến việc sẽ ly hôn với Đường Du Nhiên trong tương lai, anh ta sợ bất động sản sẽ bị xem thành tài sản chung mà phân chia, nên khi mua những căn bất động sản đó, Khâu Thiếu Trạch đều để bố mẹ của mình đứng tên.
Bây giờ giá nhà tăng vọt, chỉ dựa vào những căn bất động sản đó, Khâu Thiếu Trạch cũng đã lời không ít tiền!
“Vương Ngọc, một lát cậu lập tức đến nhà cũ của tôi một chuyến, đón mẹ tôi lên đây, rồi cậu treo bán tất cả những căn nhà mà mẹ tôi đang đứng tên!”
“Ngoài ra, chiếc xe mà tôi đang đứng tên, cậu cũng lấy đi bán luôn đi! Trong két sắt trong nhà còn năm mươi vạn tiền mặt, tất cả cộng lại chắc cũng được một ngàn mấy vạn, cậu cầm số tiền này để duy trì hoạt động của công ty đi! Vương Ngọc! Một ngàn vạn này đã là đường lui cuối cùng của tôi rồi, Vương Ngọc! Cậu nhất định phải giúp tôi giữ lấy công ty!”
Mấy căn bất động sản đó là Khâu Thiếu Trạch giữ lại đường lui cuối cùng cho mình, không đến bước đường cùng anh ta cũng không muốn lấy ra, chỉ là Khâu Thiếu Trạch không ngờ nhanh như vậy đã phải dùng đến.
Nếu không phải vì bây giờ bản thân Khâu Thiếu Trạch đang bị tạm giam không thể ra ngoài, thì vốn dĩ anh ta sẽ không giao việc quan trọng như thế này cho Vương Ngọc làm!
Bây giờ Khâu Thiếu Trạch có bệnh mới lo tìm thầy, nɠɵạı trừ tin tưởng Vương Ngọc thì anh ta đã không còn lựa chọn nào khác nữa.
Vương Ngọc nghe thấy những lời nói vừa rồi của Khâu Thiếu Trạch thì hơi ngây ra, cậu ta không ngờ Khâu Thiếu Trạch lại giấu một con đường lui như thế này!
Hai bàn tay đặt trên đầu gối của cậu ta không kìm chế được mà vô thức cọ cọ.
Khâu Thiếu Trạch nói xong một lúc lâu mà vẫn không nghe thấy Vương Ngọc trả lời, đầy mày anh ta nhíu lại, cảm thấy gấp gáp, giọng nói trở nên nặng nề: “Vương Ngọc! Cậu có nghe thấy những lời mà tôi vừa nói với cậu không!”
“Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi.” Lúc này Vương Ngọc mới hoàn hồn, vội vàng gật đầu với Khâu Thiếu Trạch: “Trạch tổng, anh yên tâm, tôi sẽ đi làm ngay!”
Khâu Thiếu Trạch nhìn dáng vẻ của Vương Ngọc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu ta, nói: “Vương Ngọc, cậu hãy giúp tôi giành lại công ty! Đợi tôi ra ngoài rồi, tôi nhất định sẽ không đối xử tệ với cậu đâu!”
“Tôi biết rồi Trạch tổng, anh cứ yên tâm.” Vương Ngọc nói xong, thấy thời gian đến rồi.
Sau đó Khâu Thiếu Trạch bị hai giám ngục mỗi người đứng một bên đưa đi.
Vương Ngọc nhìn bóng lưng rời đi của Khâu Thiếu Trạch, trên mặt đột nhiên không kìm được mà nở nụ cười tham lam.
Một cám dỗ lớn như vậy đặt ở trước mặt mình, làm gì có ai không động lòng chứ.