Ngụy Ngọc liếc hắn một cái: "Nghe lén không phải là thói quen tốt đâu."
Kiều Yến Lâm lập tức lắc đầu tỏ vẻ vô tội: "Ngoại trừ Thủy Vân Gian dành riêng cho ngươi ra, các phòng khác trong lầu đều cách âm cực tốt. Ta chẳng nghe thấy gì hết, ngươi đừng có mà vu oan cho ta."
Ngụy Ngọc hỏi lại: "Vậy sao ngươi biết người ta đi rồi?"
"Phòng bên cạnh có cửa sổ trông thẳng ra cổng chính, ta là thấy Tam hoàng tử đi rồi mới vào đây đấy chứ." Kiều Yến Lâm đáp.
Ngụy Ngọc: "...Thế thì ngươi còn biết rõ mà vẫn cố hỏi."
Kiều Yến Lâm nhướng mày cười: "Thì ta thuận miệng nói vậy thôi."
"Vậy rốt cuộc, Tam hoàng tử tìm ngươi làm gì?"
Ngụy Ngọc chọc chọc vào lớp gạc thừa quấn trên trán, rồi lại xoa xoa cổ, sải bước đi ra ngoài: "Ngươi đoán xem."
"Ta mệt rồi, đi đây."
"Ấy, ta đoán không ra, ngươi nói thử xem nào. Bằng không trong lòng cứ ngứa ngáy, đêm về gối chiếc khó ngủ." Kiều Yến Lâm vội vàng đuổi theo: "Mà này, sao hôm nay ngươi lại bày ra trò này thế, chẳng lẽ ngươi thật sự có ý gì khác với Chử Ngũ cô nương à?"
Ngụy Ngọc đột ngột dừng bước, xoay người lại nhìn chằm chằm Kiều Yến Lâm, nghiêm túc nói: "Nếu ta nói là thật, ngươi có trở mặt với ta không?"
Kiều Yến Lâm không ngờ hắn lại thừa nhận thẳng thắn như vậy, bèn ngẩn người im lặng một lúc lâu mới đáp: "...Trở mặt thì không đến nỗi. Chử Ngũ cô nương tựa như viên mỹ ngọc đẹp nhất thế gian, ta không có tư cách ngăn cản bất kỳ ai ngưỡng mộ nàng ấy."
"Nhưng lần trước Chử Tam công tử đến tìm, chẳng phải ngươi vẫn chưa có ý này sao? Sao ngươi lại thay đổi nhanh như vậy?"
Ngụy Ngọc đáp: "...Ta chính là kẻ hay thay đổi như vậy đấy, thì sao nào?"
"Thì cũng chẳng làm sao được. Nhưng mà ta nói cho ngươi biết nhé, hôm nay ngươi đúng là đã làm một việc vô cùng chính xác đấy. Ngươi không biết đâu, e rằng lúc này đám công tử thế gia kia đang kích động đến mức không ngủ được... Ấy ấy, Ngụy thế tử đừng đi vội, chúng ta nói chuyện thêm chút nữa đi."
"Còn cả chuyện Tam hoàng tử tìm ngươi rốt cuộc là có việc gì? Có phải hôm nay ngươi để lộ sơ hở gì bị hắn nhìn thấu rồi không, hay chỉ là hắn để mắt đến Hoắc gia..."
Ngụy Ngọc kéo gã công tử nhà giàu đang chắn đường mình ra, nở một nụ cười giả tạo: "Ta bây giờ là người bị thương, xin Kiều công tử thương tình, để ta về phủ nghỉ ngơi có được không?"
Kiều Yến Lâm vội lùi lại một bước, xoa xoa cánh tay nổi da gà, bực bội nói: "Ngươi nói chuyện cho đàng hoàng xem nào."
"Ngươi tưởng bây giờ về phủ là có thể nghỉ ngơi yên ổn sao? Hầu gia cha của ngươi không chừng đã chuẩn bị sẵn gia pháp để chờ ngươi rồi đấy."
Ngụy Ngọc đẩy cửa ra, bước đi thật nhanh: "...Vậy thì cứ để gia pháp xử trí ta đi."
Kiều Yến Lâm: "..."
Đúng là cái đồ không biết điều!
Chẳng lẽ hắn còn đáng sợ hơn cả gia pháp hay sao?
Tại Trích Tinh Viện
"Ngươi nói gì, Nhị ca ca và Tam ca ca bị phạt ư?" Chử Du vừa dùng xong bữa sáng đã nghe được tin này, giọng nói vì lo lắng mà thay đổi, cũng chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ ngợi về giấc mơ kỳ lạ đêm qua nữa.
"Cô nương đừng vội, nô tỳ đã cho người đi hỏi thăm rồi, không có gì đáng ngại đâu ạ." Bích Hạm vội an ủi.
Nhưng Chử Du nào có nghe lọt tai, nàng xách váy lên, vội vã đi về phía sân của Chử Tranh: "Đó là quân côn đó, sao lại không đáng ngại được chứ."
Bích Hạm vội quay vào nhà lấy một chiếc áo choàng mỏng, còn Vãn Đông thì nhanh chóng đi theo sau: "Là thật đó ạ. Theo như gã sai vặt báo lại, sáng nay Nhị công tử dậy vẫn còn luyện đao trong sân đấy ạ."
Chử Du khựng lại: "Luyện đao?"
"Vâng ạ, Nhị công tử quanh năm luyện võ, thân thể cường tráng, chút hình phạt này có đáng là gì đâu. Gã sai vặt nói vừa rồi trông Nhị công tử chẳng khác gì người không có chuyện gì xảy ra cả, cô nương cứ yên tâm đi ạ." Vãn Đông nói.
Chử Du ngẫm lại một chút, liền biết Vãn Đông không lừa mình.
Nhị ca ca có võ công trong người, thêm vào đó những người hành hình cũng sẽ không thực sự xuống tay tàn nhẫn, quả thực chắc là không có gì đáng ngại.
"Vậy còn Tam ca ca thì sao?"
Ánh mắt Vãn Đông chợt lóe lên, ấp úng hồi lâu cũng không nói được gì.
Chử Du lập tức biết có chuyện chẳng lành, vội vàng đổi hướng đi về phía sân của Chử Dung: "Chuyện hôm qua Tam ca ca có tham gia vào đâu, sao phụ thân lại phạt cả huynh ấy chứ? Tam ca ca từ nhỏ đã chưa từng chịu khổ, làm sao chịu nổi quân côn cơ chứ."
"Em mau nói thật đi, rốt cuộc Tam ca ca thế nào rồi?"
Vãn Đông đành phải thuật lại lời của gã sai vặt một lần: "A Toàn nói lúc hắn đến ngoài sân của Tam công tử thì nghe thấy bên trong vọng ra từng tràng tiếng kêu thảm thiết. Hỏi hạ nhân trong sân mới biết, sau khi bị phạt, Tam công tử đau đến mức cả đêm không ngủ được."
Nghe vậy, vành mắt Chử Du lập tức đỏ hoe: "Phủ y đâu rồi?"
"Trương phủ y đã ở trong sân của Tam công tử túc trực cả đêm rồi ạ."
Chử Du lo đến mức dậm chân, tức giận đến nghẹn ngào: "Phụ thân cũng thật là, sao lại phạt nặng như vậy chứ!"
Bích Hạm và Vãn Đông nghe vậy đều im bặt.
Chuyện của gia chủ không phải là điều mà bọn họ có thể xen vào.
Khi ba chủ tớ Chử Du đến bên ngoài Như An Viện, quả nhiên nghe thấy bên trong vọng ra một tràng tiếng kêu gào thảm thiết.
Thế nhưng, giọng của thiếu niên vừa vang dội lại trong trẻo, nghe ra tinh thần vô cùng sung mãn, chẳng có vẻ gì là của một người đã thức trắng cả đêm.