Hoắc gia là gia tộc trăm năm, gốc rễ cực sâu, lại nắm trong tay mười vạn thiết kỵ Hoắc gia. Cho dù là trong dân gian hay trên triều đình, họ đều chiếm một vị thế vô cùng quan trọng. Nếu có thể dựa vào đại thụ Hoắc gia này, Tam hoàng tử mới có đủ tự tin để tranh đấu với hai vị hoàng huynh của mình.
Nhưng kẻ nhòm ngó Hoắc gia đâu chỉ có mình Tam hoàng tử.
Để cắt đứt khả năng Tam hoàng tử kết giao với Hoắc gia, hai vị kia từ lâu đã lo trước tính sau. Kể từ bốn năm trước, người của Hoắc gia ít nhiều đều đã nghe qua một vài lời lẽ thô tục về dung mạo của Tam hoàng tử. Dĩ nhiên, có lẽ không chỉ người Hoắc gia nghe thấy, mà các gia tộc lớn mạnh khác e rằng cũng đã từng nghe qua.
Có điều, Ngụy Ngọc chỉ coi những lời đó như gió thoảng bên tai.
Trước đây hắn không tin, và bây giờ... khi đã gặp được chính chủ, hắn lại càng không tin.
"Được kết giao bằng hữu với Tam hoàng tử, quả là tam sinh hữu hạnh của tại hạ. Chỉ là tại hạ văn võ đều kém, lại không quyền không thế, e rằng sẽ làm ô danh của Tam hoàng tử mất." Ngụy Ngọc khẽ ngả người ra sau, tựa vào lưng ghế, dáng vẻ có phần phóng túng, bất cần.
Mặt nạ thư sinh đã không đeo được nữa, vậy thì chi bằng cứ thẳng thắn làm một kẻ phóng đãng.
Dù sao thì cũng đều là hạng người vô dụng cả thôi.
Hắn quả thực có vài phần đồng cảm với Tam hoàng tử, thế nhưng, mỗi lời nói, mỗi hành động của hắn đều liên quan đến đại cục, tuyệt đối không thể chỉ vì chút thương hại này mà đứng về phe nào.
Hơn nữa, Tam hoàng tử cũng không cần sự thương hại của hắn.
Tiêu Hoài Ẩn tự nhiên hiểu rằng đây là lời từ chối của Ngụy Ngọc, nhưng hắn không hề cảm thấy bất ngờ. Nếu Ngụy Ngọc thật sự dễ lôi kéo đến vậy, thì hôm nay ở Chử gia, Thái tử đã không cần phải diễn một vở kịch như thế.
Trò hề đó chẳng khác nào trò trẻ con. Nếu không có thái tử tọa trấn, thì thắng thua cũng chẳng còn quan trọng nữa. Bất kể ai thắng, e rằng cuối cùng cũng sẽ có người đứng ra nói một câu "chỉ là đám công tử đùa giỡn" rồi cho qua chuyện.
Dĩ nhiên, điều này không có nghĩa là Thái tử không muốn Cảnh Thời Khanh thắng.
Dù sao một bên là người của mình, một bên vẫn còn là một ẩn số. Kết cục ngày hôm nay hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Thái tử, làm đảo lộn kế hoạch ban đầu của hắn là thi ân khi Ngụy Ngọc trở thành mục tiêu công kích của mọi người.
Thái tử vừa muốn tạo cơ hội lôi kéo Ngụy Ngọc, lại vừa muốn bảo toàn vây cánh của mình. Ai ngờ cuối cùng lại mất đi một trợ lực là Chử Quốc công phủ. E rằng lúc này Thái tử đã hối hận đến xanh cả ruột gan rồi.
"Không sao, chúng ta còn nhiều thời gian."
Tiêu Hoài Ẩn nâng chén trà về phía Ngụy Ngọc, khẽ cười nói.
Bất kể Ngụy Ngọc có đồng ý hay không, hôm nay hắn vẫn cảm kích Ngụy Ngọc, và có lẽ vị Nhị ca kia của hắn cũng vậy. Hôn sự giữa hai nhà Chử - Cảnh không thành, Chử gia tất nhiên sẽ chọn cách khôn ngoan để bảo toàn bản thân. Điều này đối với hắn, và cả với Nhị ca, đều là trăm lợi mà không một hại.
Ngay lúc Tiêu Hoài Ẩn đứng dậy định rời đi, Ngụy Ngọc đột nhiên lên tiếng: "Tam hoàng tử, tại hạ có một điều không hiểu, không biết có thể phiền Tam hoàng tử giải đáp thắc mắc được không?"
"Cứ nói xem."
"Dám hỏi, làm thế nào Tam hoàng tử biết được Cảnh đại công tử từng tặng Chử Ngũ cô nương một bài văn, mà bài văn đó lại có bút pháp tương đồng với bài văn hôm nay?" Ngụy Ngọc nói xong câu này, liền liếc nhanh về phía Tiêu Hoài Ẩn.
Tiêu Hoài Ẩn sững người trong giây lát rồi mới bừng tỉnh, ánh mắt nhìn Ngụy Ngọc trở nên đầy thâm ý.
Thì ra, đây mới là lý do hắn giúp Chử Ngũ cô nương.
Nụ cười nơi khóe môi Tiêu Hoài Ẩn càng lúc càng sâu. Ban đầu, hắn còn tưởng Ngụy Ngọc là kẻ mình đồng da sắt, đao thương bất nhập, nhưng xem ra bây giờ không phải vậy rồi.
Một người dù có mạnh mẽ đến đâu, một khi đã rung động, thì cũng đồng nghĩa với việc đã có điểm yếu.
"Ta từng tình cờ nghe Mục gia cô nương nhắc qua một câu." Dứt lời, Tiêu Hoài Ẩn liền vui vẻ rời đi.
Chuyến này đến đây quả là không uổng công.
Câu trả lời này quả thực nằm ngoài dự liệu của Ngụy Ngọc.
Mục gia cô nương... Mục Tam?
Mục Tam là bạn thân của Chử Ngũ cô nương, vậy nên nàng ấy biết nội dung bài văn cũng là chuyện bình thường.
Chỉ có điều, Mục Tam cô nương thì cứ gọi là Mục Tam cô nương đi, còn bày đặt "Mục gia cô nương" làm gì chứ.
Vị Tam hoàng tử này cũng thật là... thú vị.
"Ồ, người đi rồi à?" Kiều Yến Lâm từ sau tủ chui ra, vừa phe phẩy cây quạt xếp vừa nhìn ra cửa, cười hì hì nói.