Ngụy Thế tử thật sự nhìn thấy sợi tóc của cô nương trên người Cảnh Đại công tử ư?
Đối với chuyện này, Cảnh Thời Khanh đương nhiên không thừa nhận, bảo Ngụy Ngọc đưa ra chứng cứ.
Nhưng một sợi tóc nhỏ bé như vậy, hai người lại còn động tay động chân giằng co một hồi, làm sao còn tìm thấy được nữa.
Ngụy Ngọc lại cứ khăng khăng là đã nhìn thấy.
Thái tử xoa trán, bất lực liếc nhìn Cảnh Thái Phó.
Vụ án hồ đồ này thật sự khó xử, hôm nay hắn ta không nên đến đây mới phải.
Đúng lúc này, Kiều phu nhân đứng ra: "Dám hỏi Cảnh Đại công tử, hôm nay vì sao lại đến muộn?"
Cảnh Thời Khanh đang định trả lời thì nghe Trương thị nói: "Con không phải đi Bạch Ngọc Các lấy đồ trang sức đặt làm riêng cho Chử Ngũ cô nương sao? Đồ đâu rồi?"
Cảnh Thời Khanh ngước mắt nhìn mẫu thân mình, ánh mắt hơi trầm xuống, nói: "Chưởng quỹ nói phải một lúc nữa mới có."
Trương thị nhíu mày, khẽ trách một tiếng: "Cái đứa nhỏ này, sao cũng không biết sai người báo cho ta một tiếng."
Kiều phu nhân cười lạnh một tiếng: "Vậy sao, thật trùng hợp."
Trương thị mỉm cười, bình tĩnh nói: "Chuyện này đúng là không may. Nếu Kiều phu nhân không tin, chi bằng sai người đến Bạch Ngọc Các hỏi xem có chuyện này hay không là được."
Bà ta vốn không biết Thời Khanh hôm nay đã đi đâu, lúc bị hỏi đến, bà ta chỉ đành thuận miệng nói dối.
Hơn nữa, bà ta đúng là từng đặt làm đồ trang sức kiểu mới nhất ở Bạch Ngọc Các, chỉ có điều không phải tặng cho Chử Ngũ, mà là cho chính mình.
Với lại, chưởng quỹ của Bạch Ngọc Các đó có chút giao tình cũ với bà ta, ngay sau khi bà ta nói ra lời kia thì đã sớm sai người đi lo liệu cả rồi. Cho dù bây giờ có sai người đến hỏi, vị chưởng quỹ kia cũng tự khắc sẽ làm chứng cho Thời Khanh.
Mà Cảnh Thời Khanh chính vì biết mẫu thân có giao tình riêng với chưởng quỹ Bạch Ngọc Các, nên mới thuận theo lời của Trương thị mà nói tiếp.
"Cho dù như vậy, Cảnh đại công tử cũng không thể tự chứng minh mình trong sạch. Ta nghe nói Cảnh đại công tử bị ngã ngựa trên phố Tuế An. Nhưng từ Bạch Ngọc Các đến Chử gia căn bản không cần đi qua phố Tuế An."
Ngụy Ngọc gân cổ lên nói, bộ dạng vừa ấm ức lại vừa không chịu thua.
"Phố Tuế An ít người qua lại, ta chọn đi con đường này cũng không có gì đáng trách."
Giọng Cảnh Thời Khanh hơi lạnh đi.
Hắn ta vốn chỉ muốn mau chóng đến Chử gia, để định ra hôn sự này. Ai ngờ Ngụy Ngọc năm lần bảy lượt khiêu khích hắn ta lại còn nói ra chuyện hắn ta hôm nay lén lút hẹn hò với nữ nhân khác. Chuyện khác hắn ta đều có thể nhịn, duy chỉ có việc này hắn ta không thể thừa nhận.
Không chỉ vì người Chử gia không chấp nhận được tì vết, mà còn vì hắn ta chột dạ.
Ngụy Ngọc liếc nhìn Cảnh Thời Khanh đang ra vẻ chính khí lẫm liệt, cúi đầu che đi nụ cười khinh thường.
Sợi tóc của nữ nhân thì hắn đúng là không thấy, nhưng lại ngửi được mùi son phấn của cô nương gia trên người hắn ta.
Hắn dám chắc, Cảnh Thời Khanh hôm nay nhất định đã đi gặp nữ nhân nào đó, nên mới vịn vào cớ sợi tóc để vu cho hắn ta chuyện lén lút hẹn hò.
Mà Cảnh Thời Khanh vì chột dạ nên chắc chắn sẽ tranh cãi đúng sai với hắn, hòng hoàn toàn xóa tan nghi ngờ của người Chử gia.
Nhưng Cảnh Thời Khanh không biết, điều hắn muốn không phải là bắt hắn ta thừa nhận chuyện hẹn hò hôm nay, bởi vì hắn đúng là không có bằng chứng, chút mùi son phấn kia cũng đã sớm bay hết rồi, vả lại chuyện rối rắm này giữa bọn họ vốn không thể làm rõ được.
Điều hắn muốn chỉ là gieo một hạt giống nghi ngờ vào lòng mọi người, sau đó nhân cơ hội gây náo loạn ở Chử gia, trước mắt cứ phá cho bữa tiệc đính hôn hôm nay của Chử gia và Cảnh gia trở nên tanh bành đã.
Sau đó đục nước béo cò, phá hỏng hoàn toàn hôn sự này!
Còn về việc tại sao lại đâm vào xe ngựa của Cảnh Thời Khanh... hắn chỉ là học lỏm rồi áp dụng ngay thôi.
Tại sao lại ra tay đánh người ư?
Cảnh Thời Khanh dù sao cũng là Trạng Nguyên, nói lý lẽ thì hắn đương nhiên không lại, chỉ đành dùng thủ đoạn đơn giản thô bạo nhất khiến vị Trạng Nguyên này mất bình tĩnh trước, như vậy hắn mới có cơ hội thừa cơ.
Công nhận là hiệu quả thật sự không tồi, ngay cả người giỏi ngụy trang như Cảnh Thời Khanh cũng bị mất đi sự bình tĩnh.
Chỉ là hơi đau đầu chút thôi.