Thiếu nữ mặc một bộ lễ phục tay rộng màu đỏ đen xen kẽ, vạt váy vừa chạm mắt cá chân, đi lại uyển chuyển, thỉnh thoảng để lộ đôi giày thêu hoa đính ngọc trai Nam Hải; dải lụa cùng màu thắt ở eo tự nhiên buông xuống, theo chuyển động nhẹ nhàng của ngọc bội bên hông, mười ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng đan vào nhau đặt trước bụng, cử chỉ điệu bộ đều toát lên vẻ duyên dáng yêu kiều, phong thái tuyệt vời.
Dưới hàng mi cong vút, đôi mắt trong veo như có thể câu hồn đoạt phách, gương mặt trắng nõn, đôi môi đỏ mọng như quả anh đào, cô bé ngày nào giờ đã trở nên xinh đẹp động lòng người.
Chử gia có thiếu nữ vừa trưởng thành, một sớm kinh diễm người Trường An.
Ngay cả các tiểu thư khuê các cũng đều nhìn đến ngây người, huống chi là các công tử trẻ tuổi, bọn họ chỉ hận không thể dán mắt vào bóng hình đó.
Đây chính là ánh trăng sáng trong lòng bọn họ đó.
Sau hôm nay nàng sẽ có hôn ước, cho dù trong lòng có chua xót khó nguôi, bọn họ cũng chỉ có thể nhìn nàng từ xa như vậy.
Tuy rằng Cảnh đại công tử trẻ tuổi tài cao, nhưng bọn họ vẫn không khỏi ghen tị.
Hôm nay mong chờ hôn lễ này không thành, không chỉ có các phu nhân, mà bất cứ công tử nào chưa có hôn phối ở đây, đều không muốn nhìn thấy cô nương mà họ ngày đêm thương nhớ, xuất hiện người đàn ông khác bên cạnh.
Ngụy Ngọc lúc này đang đứng phía sau đám đông, hắn nhìn bóng hình xinh đẹp đó từ xa, đáy mắt thoáng qua vẻ phức tạp.
Không biết có phải ảo giác của hắn không, chỉ cảm thấy... nàng hình như đã liếc nhìn hắn.
Ngụy thế tử vốn luôn phóng khoáng, lại cúi đầu vô thức chỉnh lại y phục.
Bộ y phục này là mới, hẳn là không có gì không ổn chứ.
Lúc này, Chử Du đang đáp lễ từng vị tiểu thư khuê các đến bắt chuyện. Nàng được vây quanh như sao vờn quanh trăng, dịu dàng trò chuyện với các vị tiểu thư. Chử Du không hề tỏ ra kiêu ngạo, nhưng khí chất cao quý bẩm sinh quanh thân lại khiến người ta không dám lỗ mãng.
Các công tử xung quanh thấy nàng bị vây kín, dù sao cũng không dám giống như các cô nương mà tiến lên bắt chuyện, chỉ đành lặng lẽ lùi lại, tiếp tục trò chơi vừa rồi, nhưng sau đó đều không còn tâm trí, ánh mắt luôn hướng về phía bên kia.
Các phu nhân ở cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, thấy con trai mình vẻ mặt si mê, chỉ hận không thể lập tức kéo người về, đừng ở đây làm mất mặt.
Tuy rằng lấy vợ nên lấy người hiền đức, dung mạo quá mức xinh đẹp không phải là chuyện tốt, nhưng điều đó cũng phải xem xét đến thân phận của người ta, đối với tiểu thư của những gia đình như phủ Quốc công, xinh đẹp chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.
Phủ Quốc công mấy đời mới có một cô con gái, được trưởng bối và các huynh trưởng che chở, bất kể gả đi nơi nào, gia thế nhà chồng như thế nào, cũng không ai dám mơ ước.
Hơn nữa, Chử Ngũ cô nương không chỉ dung mạo xinh đẹp, mà lễ nghi, tính tình đều là tốt nhất, cưới được cô nương như vậy về nhà, còn không khiến người ta ghen tị chết sao.
Vẻ mặt kiêu ngạo của Trương thị lúc này gần như sắp tràn ra ngoài.
Những người này không phải ai cũng tự cho mình là cao quý sao, nhưng cô con gái duy nhất của Chử gia cuối cùng lại trở thành con dâu của bà ta.
Thấy Tần thị sắp nổi đóa, Triệu thị nhanh tay lẹ mắt kéo tay áo bà ấy.
Tần thị tức giận quay đầu đi, không thèm nhìn Trương thị thêm một lần nào nữa.
Có vị phu nhân tinh mắt nhìn thấy, vội vàng cười nói vài câu xã giao, không gì khác ngoài khen ngợi Chử gia nuôi dạy được một cô con gái tốt.
Có người mở đầu, sau đó tự nhiên có người tiếp lời, nhưng không biết vì sao, mọi người đều ngầm hiểu mà bỏ qua chuyện hôn sự này, chỉ một mực nói hâm mộ Chử đại phu nhân sinh được một cô con gái tốt, không hề nhắc đến hôn ước sắp được định đoạt hôm nay.
Trương thị tức đến nghiến răng, nhưng vì Triệu thị có mặt, bà ta chỉ có thể cười gượng tiếp chuyện.
Chử Du trò chuyện xong với các vị tiểu thư, liền hỏi Bích Hạm có nhìn thấy Mục cô nương không, Bích Hạm nhìn quanh một lượt, rồi ra hiệu cho Chử Du, "Mục cô nương ở đằng kia."
Chử Du tùy ý liếc nhìn một cái, rồi đi về phía Mục Linh Khê.
Ngụy Ngọc không có nhiều bạn bè ở Trường An, hắn cũng không thích náo nhiệt, nên chỉ đứng một mình bên cạnh cây cầu nhỏ, tạo thành sự tương phản rõ rệt với các công tử quý tộc tụ tập thành từng nhóm xung quanh.
Kiều Yến Lâm thỉnh thoảng liếc nhìn hắn, nhưng rất nhanh lại dời mắt đi, như thể hai người chưa từng quen biết.
Ngụy Ngọc theo thói quen nhìn về phía nào đó, lại đột nhiên sững người.
Nàng, vậy mà lại đi về phía hắn!
Hắn lặng lẽ dời mắt đi, nhưng bàn tay sau lưng đã nắm chặt thành quyền.
Trong mơ màng, hắn dường như nghe thấy nàng gọi "Họa tỷ tỷ".
Nàng càng ngày càng đến gần hắn, hắn dường như đã ngửi thấy mùi hương thoang thoảng thuộc về nàng.
Mùi hương đó càng lúc càng nồng, càng lúc càng gần... gần đến mức dường như có thể cảm nhận được thân thể mềm mại của nàng.
"Ư!"
Bên tai vang lên tiếng kêu khẽ của cô nương.
Ngụy Ngọc chậm rãi ngẩng đầu, hắn mặt không cảm xúc nhìn cô nương đang ngã vào lòng mình, chỉ cách trong gang tấc.
Đó không phải là dường như cảm nhận được, mà hắn thật sự đã chạm vào nàng.
Những ngón tay thon dài trắng nõn của nàng nắm chặt lấy tay áo hắn, cả người ngã vào vòng tay hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đầy hoảng hốt nhìn hắn, còn bàn tay hắn không biết từ lúc nào đã đặt lên eo nàng.
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại.
Ngụy Ngọc hoang mang nghĩ, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.