Trước đây bà ta đã gặp Chử Ngũ vài lần, mỗi lần gặp đều cảm thấy kinh diễm, mà Chử Ngũ cô nương trong tiệc cập kê hôm nay, càng thêm khuynh quốc khuynh thành, nhìn khắp Trường An đúng là không tìm ra được quý nữ nào có gia thế tốt, dung mạo tốt, quy củ lễ nghi lại càng không thể chê trách như Chử Ngũ.
Vậy mà cô nương hoàn hảo như vậy, cuối cùng lại rơi vào Cảnh gia, những người này trong lòng sao có thể không ghen tị đến chết cho được.
Đừng tưởng bà ta không nhìn ra, bọn họ chỉ mong hôn lễ hôm nay không thành thôi.
Nhưng ai bảo bọn họ không có bản lĩnh sinh ra được đứa con trai nào khiến Chử Ngũ cô nương động lòng cơ chứ.
"Ngựa giật mình đúng là ngoài ý muốn, nhưng ngày quan trọng như vậy, Cảnh đại công tử nên cùng Cảnh thái phó và Cảnh phu nhân cùng đến dự tiệc mới phải, sao lại đến gần lúc bắt đầu tiệc mới cưỡi ngựa đến." Sau một hồi im lặng, Kiều gia phu nhân Tần thị đột nhiên lên tiếng.
"Chẳng lẽ ngày trọng đại như vậy, Cảnh đại công tử lại còn bị trì hoãn bởi việc khác sao?"
Tần thị xuất thân từ thế gia Trường An, là tiểu thư khuê các đích thực, bà ra ngoài luôn đoan trang lịch sự, cũng ít nói, hầu như chưa từng xảy ra mâu thuẫn với ai, bây giờ bà đột nhiên gây khó dễ, quả thực nằm ngoài dự đoán của các phu nhân.
Họ liếc mắt nhìn nhau rồi cúi đầu im lặng, chờ xem kịch hay.
Trương thị xuất thân từ Lạc Châu, bà ta đến Trường An cùng Cảnh thái phó từ nhiều năm trước, tuy Cảnh thái phó đã được phong làm Thái tử thái phó từ nhiều năm trước, nhưng xét về gia thế, so với gia tộc trăm năm như Tần gia thì vẫn kém hơn một bậc.
Nếu Trương thị là người rộng lượng, hiểu lễ nghĩa và tốt bụng, với thân phận Thái tử thái phó phu nhân, tự nhiên sẽ được người ta kính trọng, nhưng bà ta lại không phải như vậy.
Trương thị trông thì dịu dàng, nhưng sau lưng lại quen dùng những thủ đoạn không thể đưa ra ánh sáng.
Vì vậy, các quý phu nhân ở Trường An bề ngoài thì khách sáo với bà ta, nhưng thực chất lại coi thường bà ta.
Trương thị bị Tần thị hỏi như vậy, nụ cười cứng lại.
Bà ta cũng không ngờ Tần thị nổi tiếng đoan trang hòa nhã, lại vào lúc này bỏ đá xuống giếng.
"Thời Khanh mấy hôm trước đã đặt làm một bộ trang sức cho Chử Ngũ cô nương ở Bạch Ngọc Các, muốn thêm một phần lễ vật đính hôn, vì vậy hôm nay vội vàng đi lấy, nên mới đến muộn."
Trương thị đè nén sự khó chịu trong lòng, cười nói.
Bà ta biết những người như Tần thị khinh thường mình, nhưng vậy thì sao chứ, bà ta là thái phó phu nhân, cho dù bọn họ có khinh thường, trước mặt bà ta cũng phải giữ lễ.
Tần thị nghe vậy hơi sững sờ, không hiểu nói: "Ta ba tháng trước đã nhận được thiếp mời, ba tháng rồi mà Bạch Ngọc Các vẫn chưa làm xong một bộ trang sức đặt làm sao?"
Tần thị vừa nói xong, nụ cười trên mặt Trương thị rõ ràng nhạt đi.
Đây chẳng qua chỉ là cái cớ bà ta kiếm ra mà thôi, Tần thị sao lại không biết điều mà cứ vặn vẹo như vậy.
"Có thể cầu được Chử gia Ngũ cô nương, dù có thêm bao nhiêu lễ vật cũng đều xứng đáng." Trương thị cười gượng gạo, "Thời Khanh cũng nghe nói Bạch Ngọc Các có kiểu dáng mới, nên mới vội vàng đặt làm."
Lời giải thích này cũng hợp tình hợp lý, nhưng Tần thị vẫn chưa chịu bỏ qua.
Bà ấy ồ một tiếng, chậm rãi nhấp một ngụm trà rồi mới thản nhiên nói: "Vậy sao, nhưng theo ta được biết, trang sức của Bạch Ngọc Các chủ yếu là ngọc bích, rất được các phu nhân yêu thích, nhưng không phải là thứ mà các tiểu thư ưa chuộng."
Nếu nói vừa rồi Tần thị chỉ là thuận miệng làm khó vài câu, nhưng nói đến mức này, thì không còn là đơn giản làm khó nữa rồi.
Các phu nhân kinh ngạc, nhìn nhau đầy nghi hoặc.
Cảnh phu nhân này đắc tội với Kiều phu nhân từ khi nào vậy?
Một vị phu nhân ngồi hơi phía sau lặng lẽ quay đầu nhìn ma ma bên cạnh, ma ma hiểu ý liền lặng lẽ rời đi.
Nụ cười trên môi Trương thị đã cứng đờ đến mức gần như biến dạng.
Bà ta nắm chặt khăn tay trong tay, trong lòng đã mắng Tần thị cả ngàn cả vạn lần, đồng thời cũng đang suy nghĩ, rốt cuộc mình đã đắc tội với Tần thị khi nào, mà hôm nay bà ấy lại làm mất mặt mình như vậy.
Bầu không khí trở nên căng thẳng, đúng lúc này, Chử tam phu nhân Triệu thị dẫn theo vài vị phu nhân chầm chậm đi tới.
"Ta còn tưởng tỷ đi đâu, thì ra là ở đây uống trà."
Câu này là nói với Tần thị, Triệu thị và Tần thị thân thiết là điều ai cũng biết.
Tần thị liếc nhìn ma ma đã lặng lẽ trở về bên cạnh chủ nhân, trong lòng hiểu rõ Triệu thị đến đây là để giảng hòa.
Cũng coi như đã xả được cơn giận trong lòng, bà ấy cũng sẽ không làm mất mặt Triệu thị, bèn cười nói: "Ta thấy hôm nay muội bận, nên không muốn làm phiền."
Triệu thị mỉm cười dịu dàng: "Dù bận đến mấy ta cũng có thể tiếp đãi tỷ mà."
Nói xong, bà lại nhìn về phía Cảnh phu nhân, khách sáo nói: "Cảnh phu nhân cũng ở đây, hôm nay trong phủ có nhiều việc, tiếp đãi không chu đáo mong phu nhân thứ lỗi."
Triệu thị vừa đến, Trương thị tự nhiên cũng tươi cười chào đón, khẽ gật đầu nói: "Dù sao cũng là người nhà, Chử tam phu nhân không cần phải bận tâm đến ta."
Triệu thị mỉm cười dịu dàng, đang định nói gì đó thì nghe thấy từ phía hồ nước truyền đến một trận ồn ào không nhỏ.
Mọi người đồng loạt nhìn sang, thì thấy Chử Du được nha hoàn vây quanh, uyển chuyển bước đến.