Vương Lệ Hằng khóc sướt mướt trong trong điện thoại nửa giờ, Lâm Thanh Mai hứa hẹn sẽ nghĩ biện pháp giải quyết
Vừa xuống xe taxi, trong tay cô cầm điện thoại di động, lúc này Lâm Thanh Mai cảm thấy bản thân như vừa bị rút cạn máu vậy.
Người đâm chết người là chú Lưu, ba dượng của cô, Lưu Ái Quốc, Vương Lệ Hằng năm đó mang theo Lâm Thanh Mai chỉ mới tám tuổi tái giá với Lưu Ái Quốc.
Ngược lại Lưu Ái Quốc làm người cũng không tệ, đối với mẹ con Lâm Thanh Mai vẫn luôn rất tốt. Học phí của Lâm Thanh Mai từ nhỏ đến lớn đều là Lưu Ái Quốc chi trả. Hai năm trước, Vương Lệ Hằng cầm của Lâm Thanh Mai ba trăm triệu, mở một siêu thị nhỏ ở quê, vì bà cùng Lưu Ái Quốc sau đó sinh đứa con trai là Lưu Chính Hải, nói không muốn liên lụy Lâm Thanh Mai, bọn họ là cha mẹ, đúng ra phải lo tất cả học phí cho con trai mình.
nɠɵạı trừ ba trăm triệu kia, Vương Lệ Hằng bình thường cũng chưa từng tìm Lâm Thanh Mai xin tiền, bà vẫn luôn nói Lâm Thanh Mai chỉ cần quản bản thân cho tốt là được rồi.
Cho nên lần này Lưu Ái Quốc xảy ra chuyện, Lâm Thanh Mai nhất định phải quản
...
Đến mười hai giờ khuya, Lưu Bảo Bảo cầm chìa khóa mở cửa đi vào.
Cô thấy Lâm Thanh Mai ngẩn người ngồi một mình trong phòng khách, đèn cũng không bật, lập tức giật nảy mình, liền bật đèn nói: “ Thanh Mai, cậu đêm hôm khuya khoắt sao lại không ngủ vậy?”
Trong tay Lâm Thanh Mai nắm một tấm thẻ ngân hàng, chính là tỷ cô phải trả trước cho Trần Hoàng Khôi. Trần Hoàng Khôi tối hôm qua lúc rời khỏi phòng khách cũng không có lấy đi.
Cô đưa mắt nhìn Lưu Bảo Bảo: "Bảo Bảo, cậu có mệt không? Nếu không mệt, có thể nói chuyện với tớ một chút được không?"
Lưu Bảo Bảo lập tức cởi giày cao gót đi tới chỗ ghế sô pha, ngồi xuống bên cạnh cô, mặt đầy lo lắng: ”Thanh Mai, xảy ra chuyện gì vậy? Tớ không mệt muốn nói gì cậu cứ nói”
"Mẹ tớ gọi điện thoại tới nói, chú Lưu lái xe đụng chết một học sinh trung học, phải chịu trách nhiệm hoàn toàn, hơn nữa lúc ấy chú còn có chút rượu trong người!"
“Trời ạ, người đó chính là ba dượng của cậu đúng không? ông ấy sao có thể uống rượu rồi còn lái xe? Cả nước bây giờ đang siết chặt quản lý việc điều khiển xe khi đã uống rượu, đây không phải là biết rõ rồi mà còn cố phạm phải sao?!” Lưu Bảo Bảo nhíu mày than thở không thôi.
Lâm Thanh Mai thở dài nói:” Tớ nhớ rằng tớ đã nói với cậu một lần, chú Lưu trong trường là giáo viên thể dục, ông ấy bình thường làm người chỉ có chút nghiêm túc, nhưng dạy học lại rất có trách nhiệm. Nhưng cũng chính là bởi vì có một nữ sinh trên lớp phạm sai lầm, ông ấy phạt nữ sinh kia chạy cự li dài, nữ sinh ấy ghi hận trong lòng cố ý tính toán với chú Lưu, không chỉ tới phòng giáo vụ đi nói chú Lưu quấy rối cô ta, lúc ấy còn để bạn của cô ta lén chụp ảnh.. chú Lưu lúc đấy có miệng cũng khó cãi, ngày thứ hai liền bị đuổi khỏi trường học.”
“Chú Lưu thất nghiệp, mẹ tớ ngược lại suy nghĩ thông rồi, nói trong cái siêu thị nhỏ làm ăn ngày càng tốt, người làm thường không đủ, liền để chú Lưu ở nhà hỗ trợ cũng rất tốt. Chú Lưu trước khi lên xe đi nhập hàng có uống chút rượu trắng… Ai, bây giờ đối phương yêu cầu phải bồi thường 6 tỷ, một đồng cũng không được thiếu, mà chú Lưu có thể còn bị giam ngắn hạn nửa năm mới được thả ra.”
Lưu Bảo Bảo lúc này hoàn toàn hiểu được tâm tình Lâm Thanh Mai, kéo tay cô nói: "Thanh Mai, nghĩ thoáng chuyện này ra một chút, chuyện cũng đã xảy ra rồi, chỉ có thể nghĩ biện pháp giải quyết, nếu cậu thiếu tiền, tớ có thể cho cậu mượn!”
Lâm Thanh Mai có chút cảm động, khóe miệng khẽ cười: “ Bảo Bảo, cảm ơn cậu, tiền tớ có, chỉ là 15 tỷ trong thẻ này nếu dùng mất, tớ và Trần Hoàng Khôi không có cách nào ly hôn…”
“Không phải cậu nói 15 tỷ phải đưa cho cái tên trai bao kia sao? sao tiền lại trở về rồi?” Lưu Bảo Bảo kinh ngạc không thôi.
“Anh ta đem tiền trả lại cho tớ.. Mà lại, anh ta căn bản cũng không phải là trai bao! Anh ta là tổng giám đốc của công ty tớ, người lãnh đa͙σ trực tiếp của tớ…” Lâm Thanh Mai than thở, khẽ tựa vào ghế sô pha phía sau.
Lưu Bảo Bảo trừng mắt hoảng sợ nói: “Cái gì! còn có loại kịch bản đảo ngược này sao? tớ nghe nó giống như kịch bản ŧıểυ thuyết… Vậy cậu đừng quan tâm Trần Hoàng Khôi! trước tiên đem tiền gửi về nhà đi đã, dù sao cũng là đụng chết người, việc này vẫn nên giải quyết! Nếu như Trần Hoàng Khôi nhất định muốn nắm lấy 15 tỷ không thả, chúng ta liền thu thập chứng cứ anh ta nɠɵạı tình, đến lúc đó để cho tòa án xử anh ta!"
Lâm Thanh Mai nghe xong đề nghị của cô, cười tự giễu: “ Bảo Bảo, cậu đừng quên, bây giờ tớ và anh ta vẫn chưa ly hôn, nhưng lúc đầu tớ cũng đi tìm người đàn ông khác..”
“...”
Lưu Bảo Bảo đưa tay sờ cằm nghĩ nghĩ: “vậy như thế này đi, cậu trước tiên giải quyết hết việc trong nhà đi đã, sau đó mau chóng tìm cơ hội đi tìm Trần Hoàng Khôi nói chuyện, có thể ly hôn trong hòa bình là tốt nhất! Nếu thực sự không được, đến lúc đó, 6 tỷ kia tớ cho cậu mượn! Tớ không bắt cậu phải trả tiền ngay, lúc nào có trả tớ cũng được.”
Lâm Thanh Mai gỡ bỏ được tảng đá trong lòng xuống, kỳ thật cô muốn tìm Lưu Bảo Bảo nói chuyện, một phần cũng là vì muốn vay tiền.
Bởi vì Lưu Bảo Bảo về muộn, Lâm Thanh Mai cũng đã suy nghĩ qua một lượt các biện pháp giải quyết.
“Bảo Bảo, có câu nói này của cậu tớ cũng an tâm! Đừng lo, nếu đến lúc đó tớ thực sự cần sẽ tìm cậu mượn tiền, cũng sẽ cố gắng làm việc để trả lại cho cậu!”
“Ai, tớ nói rồi, tớ cũng không cần gấp,.. Muốn vay tiền lúc nào cũng có thể tới tìm tớ, bây giờ muộn rồi, chúng ta đều đi ngủ đi. Ngày mai không phải cậu còn muốn đi làm sao?” Lưu Bảo Bảo ngáp một cái đứng lên.
Lâm Thanh Mai cũng đứng lên, cô ôm Lưu Bảo Bảo nói ngủ ngon sau đó ai về phòng người người đó.
Chờ Lâm Thanh Mai trở lại phòng ngủ, sau khi nằm xuống, liền nhận được tin nhắn của Trần Hoàng Khôi: Tiền, không cần trả lại. Muốn ly hôn, có thể, ngày mai sau khi tan làm về nhà một chuyến.
Nhìn thấy tiền không cần trả lại, Lâm Thanh Mai trong lòng cảm thấy có chút may mắn, hưng phấn hơn một tiếng sau mới ngủ.
Sáng sớm hôm sau, cô liền gọi điện thoại cho trợ lý Tiêu bộ phận thiết kế xin nghỉ, trợ lý Tiêu tại bộ phận thiết kế phụ trách về mặt nhân sự, không phải trợ lý thiết kế của tổng giám.
Lâm Thanh Mai tới ngân hàng đem tiền tiết kiệm gửi cho mẹ, Vương Lệ Hằng sau đó liền gọi điện thoại cho cô, Vương Lệ Hằng ở trong điện thoại kích động dừng lại một lát, nói để cô làm việc cho tốt, sự tình trong nhà bọn họ cũng sẽ xử lý xong.
Tới ngân hàng, cô đụng phải một người.
“ Chào Tổng giám!”
Lý Trường Lâm lướt mắt liền thấy được cô. Hôm nay Lâm Thanh Mai mặc tương đối bình thường, một chiếc quần jeans cùng một chiếc áo voan xù màu đỏ, gương mặt trang điểm nhẹ, dung nhan tinh xảo khiến người khác phải ấn tượng, tròng mắt đen của anh chợt lóe: “Cô làm sao còn không đi làm?”
Lâm Thanh Mai trả lời: “Tôi bận chút chuyện riêng, đã xin trợ lý Tiêu nghỉ rồi…”
"Ừ." Lý Trường Lâm không có nhìn cô nữa, đi thẳng vào đại sảnh ngân hàng.
Chào hỏi cũng xong rồi anh liền đi, Lâm Thanh Mai hạ bả vai xuống cũng rời khỏi.
Đứng bên lề đường chờ mười phút cũng không không có chiếc taxi nào đi qua, cái này nếu muốn tới trạm xe gần nhất cũng phải mất hai mươi phút, Lâm Thanh Mai quyết định tiếp tục chờ.
Mà Lý Trường Lâm sau khi xong việc liền lái xe rời đi, bắt gặp bóng lưng tuyệt đẹp đang đứng dưới nắng, trái tim có chút không đành lòng.
Ma xui quỷ khiến thế nào lại lái xe tới chỗ Lâm Thanh Mai, hạ kính xe xuống hỏi cô: “ Lâm Thanh Mai, cô về công ty sao?”
Lâm Thanh Mai nhìn qua là Lý Trường Lâm, gật đầu nói: “Đúng!”
“Vậy lên xe đi”
Cô do dự một chút nghĩ thầm, dù sao cũng chung đường liền ngồi lên ghế phụ.
Lúc lên xe, lớp trang điểm của cô cũng đã trôi gần hết.
“Cảm ơn Tổng giám”
Lý Trường Lâm đưa mắt nhìn cô, ánh mắt có hơi chăm chú.
Mặt Lâm Thanh Mai lập tức liền đỏ lên, cô ngập ngừng nói: “Tổng giám… anh nhìn tôi như vậy làm gì?"
Anh ta nghiêng người tới gần cô, Lâm Thanh Mai theo bản năng lùi ra sau, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng: “Tổng giám…”
Chỉ thấy Lý Trường Lâm giúp cô cài lại dây an toàn, không nói một lời liền lái xe rời đi.
Trong hai mươi phút tiếp theo, Lâm Thanh Mai ngồi lúng túng, thầm mắng bản thân ngớ ngẩn, cô vừa rồi lại nghĩ tổng giám muốn hôn cô...