Sau nửa đêm, Hứa Thuật, bạn trai của cô, mới về đến nhà.
Anh ta say mềm, nồng nặc mùi rượu, bước đi loạng choạng rồi đổ vật xuống ghế sô pha. Hứa Thuật làm bên kinh doanh, chuyên bán thiết bị y tế. Thời buổi này, dù trong ngành cấm tiệc tùng biếu xén, nhưng những cuộc xã giao ngầm thì chẳng thể thiếu được.
Lâm Sương vốn ngủ không yên giấc, bị tiếng động làm cho tỉnh giấc. Mở mắt ra, cô nhìn thấy dưới ánh đèn vàng, tóc Hứa Thuật rối bời, đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt thư sinh vốn thanh tú giờ tái nhợt vô cùng. Chắc lại đau dạ dày rồi, Lâm Sương chợt thấy xót xa, vội vàng đứng dậy định vào bếp.
"Vợ ơi, anh xin lỗi, tự nhiên lại kéo dài thêm chút..." Đột nhiên, Hứa Thuật đưa tay nắm lấy cánh tay cô. Lời nói của anh ta đứt quãng, mỗi hơi thở phả ra đều mang theo mùi rượu nồng nặc, "Mai đi thuê váy cưới..."
"Không sao đâu, em sẽ liên hệ họ dời lại. Anh cứ nằm nghỉ một lát đi, uống thuốc chưa? Em đi nấu gì đó cho anh uống nhé."
Lâm Sương trấn an bạn trai, rồi đứng dậy vào bếp, nhanh nhẹn cọ nồi, đổ nước, cho gừng, tỏi, giá đỗ vào. Trước mắt cô nhanh chóng mờ đi bởi một làn hơi trắng mỏng. Trong lúc chờ canh sôi, Lâm Sương cúi đầu lướt vòng bạn bè.
Có một người bạn ở Hải Thị cũng sắp kết hôn, giọng điệu đầy phấn khởi khi đăng một bộ ảnh cưới lộng lẫy, mơ màng: "Chốt cọc, vui quá!" Lâm Sương khẽ cúi đầu, vội vàng lau đi khóe mắt.
Hai ngày cuối tuần trôi qua thật nhanh, thoáng cái đã lại đến thứ Hai.
Nghĩ đến thực tập sinh mới sắp đến, Lâm Sương chủ động ra khỏi nhà sớm hơn nửa tiếng. Về mặt tình cảm mà nói, dù sao cũng là con cháu của bạn sếp lớn, bảo trong lòng không có chút để tâm hơn thì là nói dối. Chẳng qua... hôm đó Lâm Sương đã xem đi xem lại mấy lần lý lịch của Trình Hoài Nhất. Sinh viên giỏi của trường đại học danh tiếng, chuyên ngành chẳng liên quan chút nào đến công ty họ, cô cũng không hiểu sao cậu ấy lại muốn đến đây thực tập. Có lẽ chỉ là muốn chơi bởi, trải nghiệm cuộc sống?