Chiều thứ Sáu, gần tới giờ tan sở, Lâm Sương ngồi tại chỗ làm việc, vừa gửi xong email cuối cùng cho khách hàng, cô khẽ vươn vai một cái đầy dễ chịu.
Đồng nghiệp bên cạnh vừa từ văn phòng giám đốc trở về, tiện thể mang theo một tin: "Chị Sương ơi, sếp Bạch gọi chị qua một lát."
"Giờ luôn hả?"
Cô đồng nghiệp cúi đầu nhìn máy tính, khẽ "Ừm" một tiếng, đầu cũng chẳng ngẩng lên.
Thấy vẻ mặt cô bạn có vẻ chùng xuống, Lâm Sương biết có hỏi cũng chẳng ra gì, liền gập máy tính xách tay lại, đứng dậy bước đi. Chắc là lại có dự án mới cần cô đây mà.
Lâm Sương là một chuyên viên tuyển dụng, cô vào công ty nhân lực này từ khi còn là sinh viên năm tư thực tập, đến nay đã ngót nghét ba năm. Công việc hằng ngày của cô là tìm kiếm những nhân sự phù hợp cho các công ty đối tác, giới thiệu họ đi phỏng vấn và nhận việc.
Thời buổi này, các vị trí trống thường xuyên xuất hiện, khách hàng lại giục giã, nên cô cũng hay phải tăng ca cả thứ Bảy, Chủ Nhật. Suy cho cùng, ngành này sống bằng phần trăm hoa hồng, tuyển được càng nhiều người thì lương càng cao. Lâm Sương đã quen với guồng quay đó từ lâu rồi.
Chẳng qua, tuần này... không được thuận lợi cho lắm. Cô đã hẹn Hứa Thuật, bạn trai của cô, ngày mai đi thử váy cưới.
Đứng trước cửa phòng giám đốc, Lâm Sương gõ cửa, cất tiếng: "Chị Bạch ơi."
"Vào đi em." Giọng nữ mạnh mẽ từ bên trong vọng ra.
Lâm Sương đẩy cửa bước vào.
Sếp Bạch Hương Thảo, quản lý trực tiếp của cô, đang ngồi trước bàn làm việc, nét mặt rạng rỡ. Thấy cô vào, chị vẫy tay nói: "Lại đây, ngồi đi em."
Vẫn như mọi khi, chị đối xử với cô bằng giọng điệu gần gũi. Nhưng Lâm Sương đã làm việc cùng chị hơn ba năm, gần như có thể đoán được câu tiếp theo của sếp là gì – "Ngày mai em có bận gì không? Khách hàng vừa giao một dự án mới, nếu không có việc gì thì em tìm hiểu trước đi nhé."
Nhưng lần này, kết quả lại ngoài dự đoán của cô: "Thế này em ạ, thứ Hai tuần tới, nhóm mình sẽ có một thực tập sinh mới, em kèm cặp em ấy nhé."