Lúc đầu, Lận Hoài Sinh không nhận ra ác ý của Israel. Cậu còn nói rất nhiều, miệng và não như tách rời nhau. Mắt bị mù vốn đã rất đáng thương, thế mà bây giờ trông cậu còn giống như một kẻ ngốc. Sau này khi Lận Hoài Sinh nhận ra, cậu càng xấu hổ hơn bao giờ hết.
Cậu không thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng hận không thể chết đi của mình nên nó đã hoàn toàn trở thành chiến lợi phẩm khi người khác làm nhục cậu.
Arnold cau mày ngăn cản Israel đang định tiếp tục phun ra những lời cay độc: "Đừng nói nữa.”
Israel nhún vai: "Chắc chắn rồi. Hãy nghe theo vị nhân sĩ chính trực này."
Nhưng khi anh ta nói chuyện đã ảnh hưởng đến miệng vết thương, lập tức cảm thấy đau đến nỗi nhe răng trợn mắt. Dù vậy, anh ta cũng muốn cả hai bên đều thiệt hại, không ai được phép thoải mái cả.
Arnold cảm thấy vô cùng phiền phức trước loại người như Israel nên đã quay đầu nhìn Lận Hoài Sinh.
Chàng trai trẻ đã không cử động kể từ lúc nãy, dường như cậu đã biến thành một tác phẩm điêu khắc xám xịt vô hồn sau những lời nói thẳng thắn và thô tục của Israel. Arnold cũng đau đầu nhưng vẫn đủ kiên nhẫn để trò chuyện ân cần với một thanh niên nhút nhát, dè dặt và trông còn quá trẻ một cách tinh tế.
"Bọn bắt cóc đã không cho chúng ta ăn gì trong hai ngày qua. Lận, cậu đã ăn gì chưa?"
Như biết ơn Arnold đã giải vây, Lận Hoài Sinh thở dài một hơi, quá rõ ràng, thậm chí còn quên cả việc che giấu, mặt cậu càng đỏ hơn.
Lận Hoài Sinh gần như hỏi gì đáp nấy, chủ động kể cho Arnold tất cả những gì mình trải qua, bao gồm cả chuyện bị bệnh mà vẫn được chăm sóc, về chuyện ăn uống, Lận Hoài Sinh cũng rất thành thật: “Chưa ăn.”
Người đàn ông tóc vàng vốn đã “chu đáo” quay người sang chỗ khác ngoảnh lại cười nhạo Lận Hoài Sinh. Israel cố tình vén mái tóc lòa xòa che mắt ra để xem rõ trước mặt mình là tên ngốc có suy nghĩ kỳ lạ hay kẻ nói dối vụng về. Anh ta nhìn thấy môi của chàng trai gốc Á mở ra rồi đóng lại, vẫn còn vài đường nứt nhẹ, nhưng màu môi đã trở lại với vẻ hồng hào ướt át rực rỡ, giống như đóa hồng tươi mát nhận được cơn mưa sau đợt hạn hán kéo dài, nhưng có lẽ sẽ mọc ra những chiếc gai nhọn đâm người.
Tất nhiên, lời nói của Israel mới là sự mỉa mai thực sự rõ ràng vào lúc này.
"Theo như lời cậu nói, nếu hắn ta tốt thế, có thể làm được nhiều việc vì cậu thế, vậy tại sao hắn ta lại không cho cậu ăn?"
Lận Hoài Sinh sửng sốt.
Chàng trai trẻ không còn nhìn thấy được nữa, nhưng vẻ mặt bây giờ lại khiến người ta cảm nhận được sự bất lực trong mắt cậu. Lời nói của Israel rất sắc bén, nhưng giọng điệu không hề hung hãn mà lại nhỏ nhẹ, tao nhã, nhưng chính vì vậy mà Lận Hoài Sinh đã hoàn toàn bị Israel đánh bại.
Cậu không tranh cãi, không bào chữa cho mình và những kẻ bắt cóc như vừa làm. Bệnh nhân Stockholm không nghĩ ra được lý do nào để thuyết phục chính mình, cậu hoảng loạn đến mức muốn bỏ chạy ngay giây tiếp theo. Nhưng cậu bị mù, không thể chạy đi đâu được, cuối cùng đành đứng yên tại chỗ, trở thành cừu con mặc người ta xâu xé.
Israel nhìn thế, chợt cảm thấy tẻ nhạt. Bắt nạt một kẻ không chịu nổi một đòn như cừu con cũng chẳng có ích gì, ngược lại còn khiến anh ta mất phong độ. Israel lại liếc nhìn chàng trai trẻ, đầu óc anh ta choáng váng, nhìn Lận Hoài Sinh cũng nhìn ra vài khuôn mặt khác nhau, mỗi người đều rất sống động, khi ở cạnh nhau càng trở nên kỳ quái. Bây giờ Israel đã hoàn toàn quay đầu đi, không giằng co với Lận Hoài Sinh nữa.
Dáng vẻ thần hồn phách lạc của Lận Hoài Sinh đọng lại trong mắt C. Trên thực tế, cuộc trò chuyện ăn miếng trả miếng giữa ba người đã được camera ở góc khuất ghi lại toàn bộ. Sau khi nhìn Lận Hoài Sinh bước vào “chuồng cừu”, hắn ta không nghỉ một giây quay lại phòng điều khiển, ngồi xuống và thử điều chỉnh thiết bị, mắt nhìn tai nghe. Hắn ta cũng không hề nhận ra rằng trông mình trang trọng như thể đang đi đến một cuộc hẹn vậy.
Đồng bọn của hắn ta nghe mấy lần xong, thế mà còn rất thích đưa ra nhận xét.
"Ồn ào cái gì? Ăn cơm? Xem ra vẫn chưa được dạy dỗ đủ." Người đàn ông vạm vỡ hút một điếu thuốc: "C, tôi lôi bọn nó ra dạy dỗ một trận nữa được không?”
Đoạn video quay cảnh Israel bị đánh đập đã được tung lên Internet vào hôm qua. Để khiến Liên bang thỏa hiệp, ban đầu họ dự định làm cho tàn nhẫn, chẳng hạn như hành hạ một con tin đến chết. Nhưng C đã tạm thời thay đổi kế hoạch. Mặc dù video lần này vẫn gây ra sự phẫn nộ và hoảng loạn mạnh mẽ trên Internet, nhưng việc ép sát và thăm dò Liên bang của họ giống như một viên sỏi rơi xuống biển, tạm thời vẫn chưa nhận được bất kỳ phản hồi nào từ phía Liên bang. Điều này chắc chắn sẽ khiến những tên tội phạm cảm thấy khó chịu. Nhìn chung, họ không phải là những người kiên nhẫn, thậm chí những cảm xúc mãnh liệt đó cũng cần được giải tỏa ngay tại chỗ. C liếc nhìn người bên cạnh bằng ánh mắt lạnh lùng, trong căn phòng tối tăm đóng kín chỉ có ánh sáng từ bóng đèn sợi đốt trần trụi trên trần nhà và ánh sáng từ màn hình, gương mặt người đàn ông nửa ẩn nửa hiện, mà nửa gương mặt sâu thẳm trong bóng tối còn có một vết sẹo dài nhô lên.
Người đàn ông vạm vỡ vốn có một loại cảm giác trịch thượng, nhưng C lại khiến gã bỗng nhiên cảm thấy e ngại.
Người đàn ông vạm vỡ ngồi thẳng dậy: “Centipede, mày bị sao vậy?”
Dường như những người cực kỳ hung ác như bọn họ trái lại được Chúa thiên vị trao cho trực giác nhạy bén nhất đối với sự nguy hiểm, có lẽ bản thân người đàn ông vạm vỡ cũng không biết, nhưng trong tiềm thức điều gã muốn nói là: Mày muốn làm gì tao?
C lặng lẽ nhìn đồng bọn của mình.
Trong vài giây cực kỳ ngắn ngủi và cực kỳ yên tĩnh, bầu không khí trở nên cứng ngắc.
"Dập thuốc lá đi."
Cuối cùng, C lạnh lùng ra lệnh.
Thêm vài giây nữa, người đàn ông vạm vỡ không địch lại khí thế của C, ngại ngùng dập tắt điếu thuốc, tàn thuốc để lại một vết đen nhánh trên mặt bàn cũ kỹ. C quay đầu lại một lần nữa và chăm chú nhìn vào màn hình giám sát. Một lúc sau, đồng bọn của hắn ta cũng rời khỏi căn phòng này.