Đêm nay, Lận Hoài Sinh ở lại phòng của kẻ bắt cóc, nhận được sự chăm sóc chu đáo và thầm lặng nhất từ người đàn ông này. C nhường giường cho Lận Hoài Sinh, nhưng hắn ta cũng không đi đâu, cuối cùng chỉ có thể mang một cái ghế và ngồi ngủ một đêm.
Vào ban ngày, khi sốt của Lận Hoài Sinh đã giảm, cậu được đưa trở lại căn phòng ban đầu.
Ban đầu, chàng trai trẻ không hiểu tại sao cơn sốt của cậu đã giảm những đầu óc vẫn như đang bị hành hạ và không thể suy nghĩ rõ ràng. Chỉ là vô thức không muốn rời xa người đàn ông. Nhưng khi đứng trước cánh cửa của phòng giam, cậu dường như đã hiểu.
Cậu quay mặt lại, dùng đôi mắt vô hồn “nhìn” chằm chằm vào kẻ bắt cóc, chính con cừu này lại đang tiêm chất độc vào kẻ bắt cóc mình. Khi cậu không mù, đôi mắt là vườn địa đàng xinh đẹp nhất; khi cậu bị mù, chúng lại trở thành con rắn độc nhất, là loại độc dược tuyệt đẹp và chết người nhất trên thế gian này.
C như bị bóp nghẹt cổ, hán ta cảm thấy điều này không hay, cảm thấy mình sắp đi đến để vuốt nhẹ vào mắt của Lận Hoài Sinh. Hắn ta thậm chí còn có loại suy nghĩ táo bạo hơn một chút, đó là dùng môi thay cho tay, dùng nụ hôn thể hiện lòng thành kính. Hắn ta muốn phát điên, hắn ta sắp phát điên rồi, adrenaline tăng cao, thần tình yêu của hắn ta là thần chết, hiện tại hắn ta lại yêu một người giống như thần chết.
Lời nói của Lận Hoài Sinh đã ngăn cản hắn ta, kéo hắn ta ra khỏi vòng xoáy, lau sạch vết bẩn trên người hắn ta, cho hắn ta sự tôn trọng và quan tâm nhất.
Cậu vẫn cười ngây thơ và ngọt ngào như vậy.
"Vậy em sẽ về trước..." Có vẻ cậu hơi xấu hổ về yêu cầu của bản thân mình, nhưng cậu vẫn cố gắng thể hiện sự mong đợi này. Tuy rất ngại ngùng nhưng cậu vẫn tỏ ra mạnh mẽ: “Em sẽ làm được, lát nữa ngài sẽ đến đón em phải không?”
Cậu vừa dễ thương vừa xấu tính.
Cứu một người đang chìm nước, chỉ để cho người đó bị giết trên bờ.
Đầu óc của C gầm lên một cách mãnh liệt. Hắn ta dường như không thể suy nghĩ nữa, chỉ nhớ được yêu cầu đáng yêu và ngây thơ mà Lận Hoài Sinh đã nói với hắn ta.
Sau khi Lận Hoài Sinh nói xong thì vội vàng đẩy cửa chạy vào. Cậu thậm chí không chờ đợi câu trả lời từ người đàn ông, cảm thấy không thể chờ đợi thì vẫn còn chỗ để tưởng tượng.
Nhưng cậu không thấy C đã mở môi, hắn ta nói có, nói bằng lòng, tràn đầy sự lo lắng và hối hận khi bản thân mình đã biến thành một tên bắt cóc hoàn toàn mới. Lần này, C muốn trói con cừu này lại và mang trở về hang ổ của mình.
C thậm chí muốn phá cửa đưa Lận Hoài Sinh ra ngoài, không không, là giải cứu con cừu của hắn ta khỏi chuồng cừu với những con cừu tầm thường. Nhưng hàng rào mà hắn ta đã dựng lên đã ngăn cản hắn ta. Kẻ bắt cóc này giống như đã mất linh hồn và chỉ có thể chờ đợi con cừu của hắn ta nhảy ra và cứu lấy hắn ta.
***
Lận Hoài Sinh không biết mình đã được ban cho danh hiệu "Cừu con" một cách cực kỳ lôi cuốn, và trở thành "con cừu hoàn hảo nhất". Cậu cũng không biết mình cần có bất kỳ danh hiệu hoặc nhiệm vụ gì.
Cậu bé mù vui vẻ này như là đã đi chơi một vòng, miễn cưỡng chào tạm biệt người đồ tể rồi trở lại khu giết mổ. Nhưng đối với đồng loại thực sự của mình, chàng trai trẻ này không còn là một đồng loại nữa.
Lần này, bầu không khí giữa ba con tin thay đổi rất tinh tế.
Lận Hoài Sinh bị đưa đi một mình trong đêm, Israel bị chọn để tra tấn. Sự cân bằng đã bị phá vỡ, chỉ còn Arnold trong ba người tỏ ra khá điềm tĩnh, y biết rằng điều quan trọng nhất lúc này là ba người phải đoàn kết. Bất kể kẻ bắt cóc có vì mục đích mà làm gì bọn họ theo bất kỳ cách nào thì họ cũng không thể tan rã.
Bởi vì Israel bị đánh một trận, nơi nặng nhất đã bị gãy xương nên anh ta chỉ có thể nằm đó một cách yếu ớt. Arnold đã thay thế anh ta, chủ động quan tâm đến Lận Hoài Sinh vừa trở về, đồng thời cũng muốn lợi dụng Lận Hoài Sinh để tìm hiểu mục đích có thể của kẻ bắt cóc.
"Lận, cậu ổn không?"
Thật ra họ không quen biết nhau. Arnold chỉ biết tên của chàng trai châu Á này qua vài lời kể của kẻ bắt cóc. Vì vậy chỉ dựa vào cách phát âm, cách phát âm họ của Arnold khi đọc họ Lận Hoài Sinh khá kỳ lạ.
Nhưng may mắn là, y là người gốc Đức với khả năng ngôn ngữ rất nổi trội.
Đôi tai ẩn trong mái tóc của Lận Hoài Sinh run rẩy. Bây giờ cậu đã học được cách xác định phương hướng đại khái thông qua âm thanh,cậu quay lại và dò dẫm đi về phía hai người từng chút một.
Đi được một nửa đường, Lận Hoài Sinh nhận ra mình đã quên trả lời một cách vô lễ, nên đã đứng lại. Cậu cười ngượng ngùng về một hướng mà cậu xác định bởi hư không, vội vàng trả lời, hy vọng có thể bù đắp sự thiếu sót của mình.
"Tôi không sao, còn hai anh thì sao?"
Mọi hành động của cậu đều bị người khác xem xét kỹ lưỡng. Arnold quan sát chàng trai trẻ, nhưng cho đến nay, mọi thứ mà Lận Hoài Sinh đã thể hiện đều rất tự nhiên và dễ hiểu.
Nhưng Arnold muốn nhìn thêm. Arnold rất giỏi trong việc tạo ra và kiểm soát sự im lặng, y bắt đầu sắp xếp một cách cố ý. Trong không khí như vậy, Lận Hoài Sinh ngày càng cảm thấy bất an và bắt đầu nảy sinh một cảm giác tội lỗi. Hôm qua cậu không bị đánh, vậy chắc chắn có ai đó đã trở thành vật tế thay cho cậu. Bây giờ cậu đã trở về một cách an toàn, giống như là cậu đã phản bội, vi phạm hiệp ước không chính thức của những con tin này, trở thành một kẻ phản đồ không thể tha thứ.
Chàng trai trẻ vặn tay, muốn giải thích nhưng càng nói càng lắp bắp, càng giống như tự an ủi bản thân mình hơn.
"Ừ. Người bị thương là ai? Các anh có sao không?... Chúng ta cầu xin ngài ấy được không? Tôi nghe họ nói rằng họ muốn một thứ gì đó."
"Tôi không biết là gì, còn các anh thì sao..."
"... Ngài ấy cũng rất tốt, không đánh tôi, còn để tôi ngủ trên giường, chăm sóc tôi... Vậy nên chúng ta hãy xin ngài ấy, có thể ngài ấy sẽ đồng ý... Đúng rồi, các anh đã ăn chưa..."
Arnold cau mày. Chàng trai trẻ trước mặt bị áp lực tự trách rất lớn đè nặng, tiết lộ rằng trạng thái tinh thần hiện tại của cậu không giống với người bình thường.
Arnold đã từng gặp những người như vậy, sau khi trải qua tổn thương nghiêm trọng về thể xác và tinh thần, họ sẽ tự bảo vệ mình theo cách tìm lợi ích và tránh hại. Sự biến dạng tâm lý là một hình thức. Arnold nhận ra rằng chàng trai trẻ này có thể đang ở trong tình trạng như vậy, anh dừng lại việc gây áp lực tiềm ẩn này. Tuy nhiên...
Israel nằm như một đống bùn trên đất đã cười, tiếng cười giống như hộp thổi đã vỡ.
Anh ta di chuyển để ngồi dậy, không che giấu sự khinh thường và ác ý của mình.
"Thủ phạm bắt cóc có lý do gì để đồng ý với cậu?"
"Cậu đã bị hắn đánh thành ngu ngốc à?"
"Hay là cậu đã bị hắn ta ngủ rồi? Đồ ngốc bé nhỏ."